Quản lý ngớ người khi nghe câu trả lời của Kỷ Mân.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Mân giới thiệu người khác như vậy. Cứ như thể anh đang bảo vệ người này, nhưng lại không hoàn toàn giống song lại đặc biệt bao dung với cậu thiếu niên kia.
Quản lý không hiểu mô tê gì hết, cuối cùng quyết định cứ đối xử theo đúng lời Kỷ Mân nói.
Lục Nhiên lấy đồ ăn xong, quay lại đứng bên cạnh anh như lời dặn.
Quả nhiên Kỷ Mân đến đây để bàn chuyện làm ăn. Khi Lục Nhiên quay lại, Kỷ Mân đang ngồi ở một bàn tròn. Quản gia Trần đứng phía sau anh.
Lục Nhiên nhanh chóng ăn hết phần đồ ăn trên đĩa, rồi cũng đứng sang bên cạnh.
Hai người ngồi đối diện Kỷ Mân. Một trong số đó chính là người nước ngoài tóc vàng dùng bằng tiếng Ý nói líu lo ở bên ngoài.
Lục Nhiên cứ tưởng rằng lần này Kỷ Mân sẽ bàn chuyện với một doanh nghiệp nước ngoài. Nhưng cậu phát hiện rằng, người đàn ông này có cha là người Hoa chính gốc.
Lục Nhiên học theo quản gia Trần, cúi đầu đứng yên. Thỉnh thoảng phân tâm nhìn qua lan can nhìn xuống không gian phía dưới, đang miên man suy nghĩ cái tên Lino này hình như có chút quen tai.
Ngay sau đó bả vai cậu bị đụng một cái.
Lục Nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài nổi bật, lại là con lai nên tướng mạo rất dễ nhận biết, khóe miệng mang theo nụ cười phóng khoáng.
“Kim!” Nhị thiếu gia gọi người đàn ông đó một tiếng.
Thấy người này, Lục Nhiên lập tức nhớ ra Lino là ai.
Kim Lino.
Đại thiếu gia nhà Lino, và là một trong những người theo đuổi Thẩm Tinh Nhiễm. Hắn đảm nhận vai trò đối thủ trong câu chuyện tình “vừa yêu vừa hận”.
Bởi vì gia tộc Lino đã chuyển ra nước ngoài nhiều thập kỷ trước, hơn trước khi đi, họ đã có hiềm khích với ông nội của Thẩm Tinh Nhiễm. Nhà họ Thẩm với gia tộc Lino từ đó trở thành kẻ thù.
Nhưng Lục Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này. Bởi vì khi cốt truyện này bắt đầu, cậu đã rời khỏi nhà họ Thẩm, bước vào cuộc sống trốn chạy đầy gian khổ.
Điều khiến Lục Nhiên ghê tởm nhất là khi nhà họ Thẩm sung sướng không muốn nhận cậu nhưng khi gia tộc Lino tấn công nhà bọn họ, lại không phân biệt ai, cậu cứ thế bị vạ lây.
Khi cậu phải làm việc vất vả bên ngoài, không chỉ bị nhà họ Thẩm giẫm lên, mà quay qua quay lại còn bị gia tộc Lino đạp thêm vài lần nữa. Bọn họ nghĩ cậu là quả hồng mềm dễ nắn chắc?
Lục Nhiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không để lộ cảm xúc.
Kim Lino bước tới, cúi đầu mắt khinh khỉnh nhìn Kỷ Mân, đặc biệt đặc biệt chăm chú vào đôi chân của anh.
Lục Nhiên không biết nên miêu tả ánh mắt đó thế nào. Chỉ đứng quan sát mà cậu cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể đang lột trần nỗi đau của một người và xoáy sâu vào bằng dao nhọn.
“Đây là đại thiếu gia của gia tộc Lino.” Phiên dịch giới thiệu.
Sau đó, người đàn ông đi vòng ra phía bên kia bàn, nói chuyện bằng tiếng Ý với em trai và cha mình.
Ba người bật cười vui vẻ như đang đùa giỡn. Ánh mắt họ như có như không liếc về phía chân Kỷ Mân.
Phiên dịch đứng bên cạnh nghe hiểu, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Quản gia Trần cũng khẽ cau mày.
Lục Nhiên đoán cuộc trò chuyện này chắc có liên quan đến đôi chân của Kỷ Mân, mà có lẽ Kỷ Mân cũng đoán được.
Mà điều bất ngờ là, nét mặt của anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí, anh còn rất lịch sự chờ cho ba người họ cười xong, mới bình thản tiếp tục nói về công việc. Thấy anh không hiểu ngôn ngữ của họ, hai anh em nhà Lino càng tỏ vẻ khinh thường hơn.
Nhưng cha của bọn họ, không hiểu sao, lại có chút ngưng trọng hơn.
Cuộc đàm phán tiếp tục kéo dài khá lâu.
Lục Nhiên khá bất ngờ, không nghĩ tới Kỷ Mân ở trên thương trường lại có dáng vẻ như vậy.
Tích thủy bất lậu, một bước cũng không nhường.
(*Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài, hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài)
Vì lợi ích mà có thể hoàn toàn bỏ qua sự chế giễu trong ánh mắt của đối phương, khéo đưa khéo đẩy, tóm lại không khéo chết đi được.
Lục Nhiên cúi đầu, trong lòng không ngừng cảm thán, làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, ngồi bàn làm ăn bị người ta giễu cợt cũng phải giữ tâm tịnh.
Cậu không hề biết, dáng vẻ ngoan ngoãn này của mình lại thu hút sự chú ý.
Giữa buổi đàm phán, không khí có phần dịu đi.
Lục Nhiên xoay người, định đi lấy thêm đồ ăn. Cậu vừa bước đi, đã bị chặn lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đại thiếu gia của gia tộc Lino duỗi chân chắn trước mặt cậu.
“Mắt cậu rất đẹp.” Người nọ mỉm cười, mắt như có như không quét Lục Nhiên từ đầu đến chân.
Tiếng phổ thông không tốt lắm mang đậm âm sắc nước ngoài.
Lục Nhiên không trả lời.
Ngay sau đó, kẻ vừa buông lời khen, ánh mắt lóe lên vẻ ác ý, tiếp tục nói bằng thứ tiếng phổ thông khó nghe của hắn:
“Lúc cậu cúi đầu bên giữa hai chân tôi, chắc chắn còn đẹp hơn nữa.”
Một câu nói, làm cho không khí ở đây trầm xuống đáy lạnh lẽo.
Kỷ Mân từ từ sầm mặt lại.
Đúng lúc này.
Kim lại cười cợt: “Đùa thôi mà.”
Hắn nheo mắt, nhún vai: “Không có cách nào khác, tôi thấy mỹ nhân thì không quản được miệng.”
Nhị thiếu gia nghe xong cười to, cha của hai người không có biểu hiện gì nhưng cũng không ngăn cản.
Lục Nhiên vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh. Hoàn toàn không có sự xấu hổ hay tức giận mà một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ cảm thấy sau khi bị người khác lăng mạ, chỉ cúi đầu, người ngoài nhìn vào tưởng cậu đang sợ hãi. ( truyện trên app tyt )
Lục Nhiên vòng qua Kim, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, nhị thiếu gia đột nhiên làm đổ ly rượu, rượu vang đỏ tràn ra ướt đẫm quần của Lục Nhiên.
Dương Lino dùng tiếng phổ thông vụng về, tuỳ tiện nói: “Xin lỗi nhé!”
Kỷ Mân nhàn nhạt nói: “Đi vào nhà vệ sinh xử lý đi.”
Lục Nhiên gật đầu đáp lại, mang vết rượu đỏ nổi bật trên người bước sang phía bên cạnh.
Quản lý đứng gần đó lập tức tự mình dẫn Lục Nhiên vào phòng vệ sinh.
Ban đầu, quản lý chỉ nghĩ rằng Kỷ Mân đưa một đứa trẻ nhà ai đó đi chơi, nhìn cách ăn mặc của Lục Nhiên, ông cũng không rõ thân phận của cậu.
Bất kể thế nào thì ấn tượng ban đầu của ông về Lục Nhiên chỉ là một cậu trai trẻ bình thường. Nhưng hiện tại khi dẫn Lục Nhiên đi vào nhà vệ sinh, ấn tượng của Lục Nhiên trong tâm trí ông không ngừng thay đổi.
Bởi vì Lục Nhiên quá điềm tĩnh.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sự bình tĩnh này không phải của một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có, cũng không giống như người quen bị bắt nạt phải nhẫn nhục, càng không phải là tự thương hại.
Thái độ này khiến quản lý cảm thấy có chút lạ lẫm, dẫn đến ngay cả thái độ cũng trở nên cung kính hơn đôi chút.
Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, quản lý còn hỏi: “Tôi sẽ gọi người mang đến một bộ quần áo sạch, cậu có cần thêm người giúp đỡ không?”
“Không cần đâu.” Lục Nhiên lắc đầu từ chối: “Tôi chỉ cần lau sạch là được.”
Nghe vậy, quản lý cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Lục Nhiên vào nhà vệ sinh, cầm khăn giấy và khăn lau thấm rượu trên người. Thời tiết rất lạnh nhưng trong tiệc máy sưởi bật rất mạnh vì thế cậu cũng không cảm thấy quá lạnh.
Lau một lúc bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng động.
Lục Nhiên quay đầu lại, thấy một chiếc xe lăn từ từ tiến vào — Kỷ Mân.
“Anh đến làm gì thế?” Lục Nhiên hỏi.
Người đàn ông im lặng một lúc, nhìn vào vết rượu trên người cậu, hỏi: “Không giận sao?”