Hắn uống rất chậm rãi, cố thể hiện phong thái quý sờ tộc của gia tộc mình. Vừa uống, vừa quan sát nét mặt của Kỷ Mân đối diện, mong tìm được một điểm đột phá trên gương mặt người đối diện. 

Nhưng mà điều khiến Kim bất ngờ là, vị gia chủ Kỷ gia này vừa rồi còn rất lạnh lùng, điềm tĩnh và kín kẽ…

Lại đang...

Ngây người?

Kim thoáng nghi ngờ, vô thức nhìn theo mắt Kỷ Mân — đang dừng lại ở …. ly rượu trong tay em trai hắn?

Em trai của Kim, Dương– hoàn toàn không hiểu gì về công việc kinh doanh của gia đình. Lần này Dương đến chỉ để góp mặt làm quen, vì vậy không hề tham gia vào cuộc trò chuyện nên chỉ cúi đầu uống rượu.

Hiện tại, ly rượu mà Lục Nhiên vừa rót cho em trai hắn đã gần cạn đáy.

Mà Kỷ Mân vẻ mặt kiểu một lời khó nói hết, cứ nhìn chằm chằm vào Dương và ly rượu trong tay nó.

Dường như nhận ra Kim cũng đã cầm ly rượu, vị gia chủ Kỷ gia lại liếc mắt nhìn qua. Kỷ Mân không tiếp lời nói lúc nãy của Kim mà thay vào đó, trầm ngâm một hồi, nhìn sang Dương – không hề tham gia vào cuộc thảo luận, hỏi: “Nhị thiếu gia thấy rượu này thế nào?”

Câu hỏi bất thình lình, không có lý do, làm Kim và gia chủ nhà Lino có phần luống cuống, không biết phải trả lời thế nào.

Dương Lino thấy mình cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, liền lắc lắc ly rượu, ngửa đầu uống cạn rồi nhấm nháp: “Rượu ngon, không ngờ trong nước cũng có loại rượu vang đậm đà như vậy.”

Kim với gia chủ nhà Lino liếc nhìn nhau. Chẳng lẽ vị gia chủ Kỷ gia này có hứng với rượu?

Ở trên bàn đàm phán việc đoán sở thích của đối phương để chiều lòng cũng là điều thường thấy.

Vì vậy, Kim cũng nâng ly rượu lên, nhấp thử một ngụm.

Không biết có phải hắn cảm nhận sai không, nhưng hắn cảm thấy vị của ly rượu này so với bình thường hơi khác biệt, song cũng không thể nói rõ là khác ở đâu.

Chắc là đặc trưng của thương hiệu.

Lão Lino, càng không thể đoán được người đối diện nên cũng thu lại thói quen làm việc bất cần. Ông cúi đầu, nâng ly rượu lên, trước tiên cẩn thận quan sát màu sắc của nó, lắc nhẹ ly rượu, ngửi hương thơm. Cuối cùng, nhấp một ngụm.

Đi đúng từng bước của quy trình thưởng thức rượu, cẩn thận uống hết nửa ly, lão Lino chân thành khen ngợi: “Hương thơm đậm đà, vị ngọt dịu xen chút đắng nhẹ, còn có một hương vị hiếm gặp nhưng lại rất quen thuộc.”

Cuối cùng, ông tổng kết: “Hương vị rất phong phú, quả là rượu ngon.”

Khen rượu xong, lão Lino liền vội vàng kéo câu chuyện trở lại công việc: “Về phần tuyên truyền cho dự án lần này…”

Lời mới chỉ nói được một nửa.

Đã thấy người đàn ông đối diện luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, đột nhiên dùng tay vuốt nhẹ chân mày.

Cúi đầu, khẽ cười thành tiếng. Giọng cười trầm thấp vang lên trong không khí một lúc lâu mới dần dần dừng lại.

Trước phản ứng bất ngờ này của Kỷ Mân, ba người họ sững sờ không biết nụ cười này là tốt hay xấu. Mắt thấy tình thế đàm phán đang rơi vào bất lợi, đành phải cười theo.

Kỷ Mân cười rất lâu. Ngay cả quản gia Trần đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhướng mày.

Lúc này, anh mới cố gắng kìm nén cơn ngứa trong cổ họng, ngừng cười. Anh nâng ly nước trước mặt định uống một hớp nhưng chẳng biết tại sao, giữa đường đổi ý đặt lại ly trên bàn, mở miệng tiếp tục nói chuyện công việc: “Có thể các vị không hiểu rõ tình hình trong nước…”

Cuộc đàm phán diễn ra bình thường nhưng tâm trạng Kỷ Mân lần này hoàn toàn khác với trước kia. Đây là lần đầu tiên anh lơ đãng trong một buổi đàm phán thương mại.

Cũng là lần đầu tiên anh bật cười trên bàn đàm phán.

….. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Tới cuối cùng, hai bên giằng co, Lão Lino đứng lên muốn tranh thủ thêm một chút nhưng Kỷ Mân lại liếc nhìn đồng hồ, thẳng thừng từ chối.

Phiên dịch viên vội vàng nói: “Ngài Kỷ nói rằng thời gian đã hết, ngài ấy còn có công việc khác.”

Không quan tâm mấy người đằng sau vừa  đứng lên.

Kỷ Mân điều khiển xe lăn rời khỏi bàn tròn, quay đầu nhìn thoáng qua nhưng không thấy bóng dáng Lục Nhiên đâu.

Quản lý vội dẫn anh đi.

Kỷ Mân đi một mạch đến góc của bữa tiệc, thấy đứa nhỏ đang vùi mình trên ghế sô pha ở góc tường, bên cạnh là cửa sổ, rèm cửa lớn phủ xuống sàn.

Rõ ràng đứa nhỏ vừa làm xong một chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng lại giống như một con chó hoang trốn tránh người qua đường, cẩn thận rúc vào sau rèm cửa.

Kỷ Mân lên tiếng: “Đừng trốn nữa, đi thôi.”

Người sau rèm cửa không có động tĩnh gì.

Kỷ Mân nhìn quản lý.

Quản lý nhẹ nhàng kéo rèm ra — Lục Nhiên đang ôm lấy đầu gối, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, vô tâm vô phế ngủ ngon lành.

Trên chiếc áo sơ mi nhạt màu và chiếc quần bò đã giặt đến phai màu của cậu vẫn còn vết rượu vang. Loang lổ thành một mảng tím nhạt.

Đứa nhỏ gần đây với vừa dưỡng ra được thêm chút thịt trên má, má phúng phính ép vào ghế sô pha. Giống như một thứ đồ chơi mềm mại giúp người ta xả stress, bị ép đến biến dạng nhẹ. Nửa bên mặt lộ ra ngoài, mang theo màu hồng nhạt, nn trên làn da trắng sữa, vô cùng nổi bật.

Kỷ Mân nhìn chằm chằm vào hàng mi dài và dày của cậu hồi lâu, mới nhớ ra rằng đứa nhỏ này vừa uống một ly rượu.

Rượu vang độ cồn không thấp.

Ở độ tuổi này, uống vào chắc chắn sẽ không chống nổi cơn buồn ngủ.

Quản lý đưa tay định đánh thức Lục Nhiên dậy, Kỷ Mân lại ra hiệu không được — ông liền rụt tay lại.  ( truyện trên app tyt )

Kỷ Mân cũng không nhúc nhích, cứ ngồi đó nhìn Lục Nhiên. 

Đứa nhỏ ngủ rất ngoan nhưng nghĩ đến việc cậu vừa làm, cảm giác lạ lẫm và hoang đường trong lòng Kỷ Mân lại trào lên.

Không chỉ vì việc mà đứa nhỏ đã làm mà còn vì chính bản thân anh đã dung túng cho Lục Nhiên làm điều đó. Nhìn rất lâu, Kỷ Mân thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với người quản lý đang đứng bên cạnh: “Gọi người bế cậu ấy dậy, nhẹ tay chút.”

Quản lý vội gọi một bảo vệ tới.

Bảo vệ lần đầu tiên nhận công việc kiểu này, trước giờ hắn toàn làm những việc như túm người ném ra ngoài, chứ chưa bao giờ làm việc “bế” ai cả, cho nên động tác có hơi mạnh, bế người lên.

Trên người đứa nhỏ không có được mấy kg thịt. 

Một chút thịt đó nói không chừng là do mấy ngày nay dưỡng ra. Đứa nhỏ bị bảo vệ kẹp trong cánh tay, vô tình hiện ra vài phần yếu ớt khó tả. Hơn nữa, có thể vì động tác của bảo vệ tương đối mạnh mà không thoải mái, khẽ cau mày, trông có vẻ như sắp tỉnh.

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đứa nhỏ nằm trong tay tay bảo vệ.

Không biết vì sao. Kỷ Mân thấy cảnh tượng này hơi chướng mắt, làm anh không hề thoải mái. Thế nên, xe lăn đi được vài bước thì đột ngột dừng lại.

Kỷ Mân điều khiển xe lăn quay lại, đối mặt với bảo vệ, giọng hơi lạnh lùng: “Đưa cậu ấy cho tôi.”

Bảo vệ nghe lệnh thì ngẩn ra.

Hắn biết người đàn ông trước mặt này là người có tình tính không được tốt lắm, nhưng Kỷ Mân ngồi trên xe lăn làm hắn nhất thời không biết phải làm gì đành phải quay sang nhìn quản lý để xin chỉ thị.

Mà quản gia Trần đi theo cũng im lặng.

Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ trong vòng tay của bảo vệ, kéo cái chăn lông cừu màu xanh đậm trên chân ra, lặp lại một lần nữa: “Đưa cậu ấy cho tôi.”

Bảo vệ lần nữa nhìn thoáng qua quản lý, mới hiểu được ý của Kỷ Mân. Hắn cẩn thận cúi người, đặt người lên xe lăn của Kỷ Mân.

Lúc này, mọi người mới chú ý thấy chiếc xe lăn của Kỷ Mân khá rộng. Vì anh có dáng người cao lớn nên xe lăn của anh phải được đặt làm riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play