Kỷ Mân có bờ vai rộng, cánh tay cũng dài nhưng dù vậy việc lấy nó vẫn có vẻ hơi khó khăn. Tuy nhiên, anh không gọi ai giúp, trên mặt cũng không biểu hiện bất kỳ sự bực tức nào, vẫn giữ nét mặt u ám như một mặt hồ tĩnh lặng.

Khoảnh khắc đó, Lục Nhiên đột nhiên hiểu ra. Khi người khác ngạc nhiên về Kỷ Mân từng có người yêu cũ có lẽ không phải vì tính khí của anh tệ, mà là vì anh bị liệt.

Lục Nhiên đứng ngoài cửa tránh một lúc.

Cậu định giả vờ như không thấy gì, đợi đến khi người đàn ông ngồi lại vào bàn làm việc mới vào nhưng một giọng nói thản nhiên từ trong phòng vang lên: “Cậu định đợi đến khi thức ăn nguội hết rồi mới vào à?”

Lục Nhiên: “...”

Cậu từ từ bước vào, tò mò hỏi: “Làm sao anh biết tôi đứng ngoài?”

Người đàn ông đã quay lại ngồi sau bàn làm việc, nâng cằm chỉ vào con chó dưới chân cậu.

Lục Nhiên cúi đầu nhìn Đại Hoàng.

Thôi rồi… ra là mày đã bán đứng ba mày à.

Cậu đặt bữa trưa trước mặt Kỷ Mân, trước khi đi cậu liếc nhìn tủ hồ sơ.

Nghĩ đến việc vừa rồi đã bị phát hiện, Lục Nhiên cũng chẳng giấu giếm, dứt khoát di chuyển hết các tập tài liệu trên hai kệ cao xuống chỗ mà Kỷ Mân có thể dễ dàng với tới.

Kỷ Mân lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống.

Kỳ thật tính khí của Kỷ Mân vốn dĩ đã rất tệ, bẩm sinh đã vậy. Từ sau tai nạn xe khiến anh bị liệt, càng trầm trọng hơn.

Tuy nhiên, anh không phải kiểu người dễ nổi giận, mà những điểm khiến anh không vui rất kỳ quặc. Chẳng hạn, trợ lý đặt đồ vật ở chỗ anh không với tới được, Kỷ Mân sẽ không tức giận mà anh sẽ tự tìm cách lấy chúng.

Song nếu có ai đó cẩn thận, lo sợ mà đối xử với anh như một người tàn tật, Kỷ Mân sẽ rất khó chịu.

Giống như bây giờ, lẽ ra anh nên không vui.

Ấy thế mà...Đứa nhỏ sau khi sắp xếp lại tủ tài liệu, không hề quay lại để tranh công mà thoải mái phủi tay, trở lại bàn học nhỏ của mình, mở phần cơm ra bắt đầu ăn.

Thái độ của cậu vô cùng tùy tiện.

Thậm chí còn có chút kiểu ‘giúp rồi đó, thích thì làm gì thì làm đi’.

Cơn giận của Kỷ Mân kỳ lạ xoay vòng một lúc rồi tự tiêu tan. Cuối cùng, người đàn ông nhìn cậu hồi lâu, rồi bật ra một câu: “Không cần đặt quá thấp.”

“Hả?” Lục Nhiên ngẩng đầu lên, hai má phồng lên do thức ăn.

Giọng điệu Kỷ Mân đầy ác ý nói: “Cậu nghĩ ai cũng có tay ngắn như cậu à?”

Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Sau này mà giúp nữa thì cậu đúng là một con chó.

**

Buổi chiều, Lục Nhiên đi cùng Kỷ Mân ra ngoài hai lần.

Có lẽ Kỷ Mân hẹn ai đó để bàn chuyện làm ăn.

Lục Nhiên không xuống xe, ôm Đại Hoàng ngồi trong xe thương vụ, cả người cả chó đều thò đầu ra cửa sổ ngắm cảnh.

Mặc dù chỉ là ngồi trong xe, Đại Hoàng vẫn rất vui. Đôi mắt đậu đậu của nó như lớn thêm một chút.

Lục Nhiên bình thường rất bận, không đi học thì cũng đi làm thêm, đã lâu lắm rồi cậu không dắt Đại Hoàng ra ngoài chơi vào ban ngày.

Đến tối, Kỷ Mân tranh thủ đi đến một buổi tiệc làm ăn.

Lục Nhiên nhìn vào lịch trình, thấy đó là một buổi tiệc nhỏ vì là tiệc tối, cậu tưởng Kỷ Mân sẽ chuẩn bị khá lâu. Dù sao nhà họ Thẩm cũng toàn như vậy nhưng không ngờ, từ địa điểm trước đi ra Kỷ Mân lại đi thẳng đến buổi tiệc vẫn mặc nguyên bộ vest công sở bình thường.

Trông không hề giống như đi dự tiệc, mà như đang đi ăn ở căn tin dưới lầu công ty. Nhưng Lục Nhiên ít khi tham gia những buổi tiệc như thế này, hơn nữa Kỷ Mân là ông chủ của cậu, nên nghĩ nghĩ một lát, rồi hỏi thẳng: “Tôi chưa từng đến những nơi như vậy, có gì tôi không được làm không?”

Kỷ Mân liếc cậu: “Cứ theo tôi là được.”

Nói xong, anh ngừng lại một chút rồi xác nhận: “Cậu năm nay mười chín tuổi?”

Lục Nhiên ngơ ngác gật đầu.

Kết quả ai kia lẩm bẩm: “Vậy thì không được uống rượu.”

Lục Nhiên: “...”

Đây là làm ông chủ hay là làm ông cha già vậy.

Lúc Kỷ Mân đến nơi, buổi tiệc đã bắt đầu nhưng vẫn có người phụ trách đứng đợi ở ngoài.

Có một người ngoại quốc, khi nhìn thấy Kỷ Mân thì nói liến thoắng một tràng.

Không phải tiếng Anh.

Lục Nhiên chăm chú lắng nghe, đoán có lẽ đó là tiếng Ý.

Người phiên dịch đứng bên giải thích: “Đây là nhị thiếu gia nhà Lino, Kim Lino. Anh ta nói rằng cha anh ta đã đợi ngài rất lâu rồi.”

Giọng Kỷ Mân vẫn bình thản: “Ông ta thích đến sớm là chuyện của ông ta.”

Phiên dịch truyền đạt lại lời của anh, người nói chuyện lập tức im lặng.

Lục Nhiên đứng sau xe lăn của Kỷ Mân lặng lẽ nghe.

Thực ra cậu chẳng hiểu gì cả, cũng không tò mò, chỉ khi người phụ trách mời họ vào, cậu đẩy xe lăn của Kỷ Mân lên cầu thang không có rào cản.

Cậu đẩy rất tự nhiên, trong đầu còn đang than phiền rằng cái dốc này hơi dốc, đẩy rất tốn sức. Nhưng cậu vừa động mọi người xung quanh dường như bị bấm nút dừng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu.

Lục Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng dừng lại ở con đường dốc không có rào cản.

“Tiếp tục đẩy.” Kỷ Mân nói.

“Ồ.” Lục Nhiên đáp lời.

Cậu đẩy rất vất vả. Không hiểu ai thiết kế con đường này, vừa dốc vừa dài. Lục Nhiên không kìm được, nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Mân: “Anh nhấn nút điều khiển một chút đi, tôi sắp mệt chết rồi.”

Khóe miệng Kỷ Mân khẽ cong lên, nhưng tay anh không hề nhúc nhích: “Chẳng phải chính cậu muốn đẩy sao?”

Lục Nhiên: “...”

Cậu dồn hết sức bình sinh Kỷ Mân lên dốc, đến khi lên đến nơi, trán cậu đã đẫm mồ hôi, nghiến răng nói khẽ: “Anh có phải lén nhấn phanh lại không đấy?”

Kỷ Mân cười nhưng không trả lời.

Lục Nhiên tức muốn xì khói.

Cậu không hề biết rằng, những người xung quanh khi chứng kiến cảnh này, mắt ai nấy đều sắp rơi ra.

Trong giới thượng lưu ở thủ đô, ai cũng biết vị gia chủ nhà trẻ tuổi của nhà họ Kỷ từ sau khi bị liệt, ghét nhất là người khác chạm vào xe lăn của mình.

Nhưng lần này, anh lại để một cậu nhóc đẩy mình trên đường dốc không rào cản suốt một quãng dài. ( truyện trên app tyt )

Khi Lục Nhiên bước vào bên trong, cậu nhận ra buổi tiệc này có hai tầng. Một số khách chỉ có thể vào từ lối khác và chỉ ở lại tầng một.

Còn người phụ trách lại dẫn Kỷ Mân xuyên qua không gian tầng một, đến thang máy kính để đi lên tầng hai.

Mỗi khi Kỷ Mân đi qua, sau một thoáng im lặng sẽ liền vang lên tiếng xì xào bàn tán khe khẽ.

“Vừa rồi là vị Kỷ gia kia phải không?”

“Chắc vậy? Nhưng sao lại có người đẩy xe lăn?”

Lục Nhiên cúi đầu, chăm chú đẩy xe lăn, mặt không chút cảm xúc nào.

Thang máy đưa họ lên tầng hai.

Tầng hai không có rào chắn nghiêm ngặt, đứng từ lan can có thể nhìn thấy toàn cảnh tầng một. Trông giống như một con khỉ vậy đó, cách bố trí trên tầng hai cũng khác hẳn, có một sốt ít bàn tròn.

Thay vì nói đây là buổi tiệc, thà nói là một buổi đàm phán nhỏ thì đúng hơn.

Lục Nhiên nhanh chóng quét tìm xem đồ ăn ở đâu không.

Kỷ Mân liếc một cái đã hiểu đứa nhỏ này muốn gì: “Không phải đói rồi sao? Đi ăn chút gì đi.”

Lục Nhiên lập tức gật đầu, xông thẳng đến chỗ đồ ăn.

Người phụ trách đứng bên cạnh Kỷ Mân nhìn theo bóng lưng của Lục Nhiên.

Cậu mặc trang phục như một học sinh, không hề phù hợp với không gian của buổi tiệc. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, người phụ trách hạ giọng hỏi: “Kỷ tiên sinh... cậu bạn nhỏ này là ai vậy?”

Kỷ Mân vốn định nói Lục Nhiên là trợ lý mới. Nhưng ánh mắt anh quét qua không gian tràn ngập tiếng cười nói ồn ào, rồi lại tập trung vào đứa nhỏ nào đó đang đứng bên bàn dài lấy bánh. Giống như nghĩ đến điều gì, anh khẽ thở dài: “Là con cháu của một người quen, cứ coi cậu ấy như cậu ấm nhà giàu mà nuôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play