Thẩm phu nhân có lẽ đã quên mất. Người kể cho bà nghe câu chuyện về con riêng và con nuôi, vốn không cùng một vòng xã giao của bà.

Đó là vì Thẩm Tinh Nhiễm quen biết thiếu gia nhà họ Lý, nên Lý phu nhân mới trở nên thân thiết với Thẩm phu nhân. Trong suốt khoảng thời gian này, hắn nhận ra trong lòng bà cứ mãi ám ảnh về chuyện “con riêng”. Thế nên hắn tương kế tựu kế. Hắn bảo Lý thiếu gia kể cho Lý phu nhân một câu chuyện hơi thái quá cộng với tích cách của Lý phu nhân, để kể chuyện cho sinh động, bà nhất định sẽ gán chuyện đó cho một người thân nào đó bà tự tưởng tượng ra.

Hắn cũng biết Thẩm phu nhân từng lấy trộm tóc của hắn trên tầng ba. Hơn nữa trung tâm giám định mà Thẩm phu nhân sử dụng cũng là do Thẩm Tinh Nhiễm sắp xếp người quen giới thiệu đến tai bà.

Điều duy nhất không ngờ tới, có lẽ là việc trung tâm này lại sử dụng túi đựng tài liệu màu đỏ. Khi nhìn thấy túi tài liệu đỏ sẫm, Thẩm Tinh Nhiễm không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy chút vui sướng.

Nếu hắn là con ruột của Thẩm Hồng Nguyên…nhưng đối với Thẩm phu nhân, rõ ràng một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa như hắn lại càng phù hợp với ý muốn của bà hơn.

Thẩm Tinh Nhiễm nhắm mắt, che giấu sự châm chọc trong đáy mắt.

*

Sáng hôm sau, Lục Nhiên dậy sớm như mọi ngày. Sau khi rửa mặt, cậu dắt chó ra ngoài, bất ngờ thấy Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đều đã ở dưới tầng.

Thẩm Tinh Nhiễm ngồi chờ bên bàn.

Thẩm phu nhân tự tay mang từ bếp ra một bát cháo nóng hổi, đặt trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm.

“Mau ăn thử đi, nồi cháo này mẹ nấu tận hai tiếng luôn đấy!” 

Thẩm Tinh Nhiễm vội vàng đứng lên cầm chén cháo, trách nhẹ: “Mẹ! Mẹ cẩn thận chút, kẻo bị bỏng đấy.”

Hai mẹ con ngồi gần nhau, thân mật ăn cháo.

Lục Nhiên nhìn thoáng về phía phòng ăn.

Thẩm Tinh Nhiễm thấy Lục Nhiên đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Xong như làm bộ nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi Thẩm phu nhân: “Mẹ, chẳng phải mẹ nói sẽ nhận anh trai về nhà sao? Mẹ định khi nào thế ạ? Còn phải mời những ai? Giới thượng lưu ở thủ đô chúng ta đều phải thông báo một tiếng mới được.” 

Thẩm Tinh Nhiễm giả nai sắp xếp: “Phải để ba tự tay viết thiệp mời thì mới trang trọng, phải không mẹ?”

Thẩm phu nhân nghe thấy những lời này, nhíu mày. Lúc đó bà thật sự muốn đón Lục Nhiên trở về nhưng hiện tại, đón về lại chẳng có ích lợi gì, bà đã có Nhiễm Nhiễm — đứa con trai ngoan ngoãn tri kỷ như vậy rồi, đâu cần cần thêm chi một đứa nữa. 

Vả lại, nếu đón Lục Nhiên về, không tránh khỏi việc phải giải thích chuyện cậu bị lạc năm xưa, nhất định sẽ có nhiều người tò mò hỏi han, rồi dùng ánh mắt trách móc nhìn bà.

“Để tính sau.” Thẩm phu nhân hớp một miếng cháo, qua loa trả lời.

“Hả? Vậy sao?” 

Thẩm Tinh Nhiễm nghiêng đầu nhìn Lục Nhiên trong phòng khách lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Thẩm Tinh Nhiễm hoàn toàn không muốn để Lục Nhiên quay lại hộ khẩu hay gia phả của nhà họ Thẩm. Nhưng lúc Thẩm phu nhân nhắc đến chuyện này, hắn không hề phản ứng. 

Bởi vì lúc đó hắn đã biết...

Lục Nhiên căn bản không thể về được.

Hắn chỉ tò mò, không biết Lục Nhiên sẽ cảm thấy thế nào khi có hy vọng rồi lại nhìn hy vọng vụt tắt.

Lúc Lục Nhiên ra khỏi nhà, Thẩm Hồng Nguyên vừa từ trên lầu bước xuống. Tối qua, không biết Thẩm phu nhân đã dỗ dành ông thế nào, mà sáng nay sắc mặt Thẩm Hồng Nguyên đã bình thường trở lại.

Nhìn thấy ông xuống lầu, Thẩm Tinh Nhiễm cười như một đứa nhỏ, vẫy tay: “Ba! Cháo mẹ nấu ngon lắm, ba mau nếm thử đi!”

“Chiều nay ba có phải đi dự tiệc không nhỉ...”

**

Văn phòng chủ tịch, Kỷ thị.

Kỷ Mân ngước mắt nhìn đồng hồ.

Thời gian làm việc của ai đó đã trễ gần mười phút nhưng chẳng thấy người đâu, một lát sau cửa văn phòng mở ra.

Lục Nhiên dẫn theo Đại Hoàng bước vào, vừa đến cửa, cậu đã cầm khăn ướt lau chân cho Đại Hoàng đang đứng trên thảm chùi chân.

Kỷ Mân để ý thấy ngoài chiếc ba lô, Lục Nhiên còn mang theo một túi giấy của cửa hàng đồ ăn nhanh.

Có vẻ là bữa sáng. Thời gian qua, Kỷ Mân cũng biết rằng bữa sáng của Lục Nhiên rất đơn giản, đa số là bánh bao, nhiều khi là hai cái màn thầu là qua bữa. Nhưng hôm nay mua đồ ăn ở cửa hàng thức ăn nhanh có thể coi như là “đầu tư lớn.”

Kỷ Mân hơi ngạc nhiên. Lại thấy Lục Nhiên đặt túi giấy lên bàn học nhỏ của mình, rồi lấy từ trong túi ra... bốn cái kem ốc quế.

Trời lạnh mà mua kem ăn.

Không chỉ một mà lại mua tận bốn cái.

Kỷ Mân khẽ nhíu mày. Thấy cậu mua nhiều như vậy, Kỷ Mân theo phản xạ nghĩ rằng, chắc đứa nhỏ này lại mua đồ giảm giá để làm quà.

Anh định mở miệng từ chối, nói mình không ăn — Lục Nhiên lần lượt bốc từng hộp kem ra, cắn mỗi ly một miếng.

Kỷ Mân: “...”

Anh cười lạnh: “Không cần dạ  nữa à?”

Lục Nhiên đầy lý lẽ đáp lại: “Kem phải ăn vào mùa đông mới ngon!”

Cậu nhanh chóng ăn hết bốn cái kem ốc quế.

Dù trong văn phòng Kỷ Mân, máy sưởi bật rất mạnh, nhưng ăn kem lạnh vẫn làm Lục Nhiên rùng mình một cái.

Trợ lý gõ cửa bước vào, nhắc nhở Kỷ Mân về lịch trình hôm nay, đồng thời cũng đưa cho Lục Nhiên một phần.

Lục Nhiên mới lại cầm lên nhìn, mới phát hiện hôm nay Kỷ Mân phải ra ngoài mà phải đi đến ba nơi khác nhau.

Mặc dù đều ở trong thủ đô, nhưng khoảng cách khá xa nhau.

Lục Nhiên hỏi: “Ba chỗ này, tôi cũng phải đi theo anh hả?”

Kỷ Mân trầm ngâm một lát. Bên cạnh anh có rất nhiều người đi theo, từ trợ lý, tài xế đến vệ sĩ nhưng đây là lần đầu tiên anh phải cân nhắc sắp xếp cho “cái đuôi nhỏ” của mình.

Nhìn qua lịch trình, Kỷ Mân đáp: “Hai chỗ đầu thời gian ngắn, cậu có thể ngồi đợi trên xe. Chỗ cuối cùng, cậu có thể chọn theo tôi vào hoặc không.”

Ánh mắt của Lục Nhiên dừng lại ở bữa tiệc tối.

Có thể chọn vào hoặc không, tức là có thể chọn không đi.

Đứa nhỏ nhìn lịch trình một lúc, dường như đang cân nhắc về khả năng tan làm sớm, song rất nhanh lại hỏi một câu rất thực tế: “Trong tiệc có đồ ăn không?”

Kỷ Mân: “...”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Anh bỗng nhiên hơi muốn cười, đè nén cơn ngứa trong cuống họng, lạnh lùng đáp: “Yên tâm không để cậu chết đói đâu!”

“Vậy tôi sẽ đi.” Lục Nhiên nói. 

Sắp xếp xong, Lục Nhiên thành thạo ngồi vào bàn học, không hỏi Kỷ Mân mình cần làm thêm gì nữa.

Chỉ đến gần trưa, cậu dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo, tiện thể mang bữa trưa lên cho Kỷ Mân. 

Mấy ngày vừa qua, các nhân viên khác ở Kỷ thị cũng nhận ra trong văn phòng chủ tịch có một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thường xuyên dẫn theo con chó, mà nghe nói là của người yêu cũ của chủ tịch, đi lung tung khắp nơi. Có người nhận ra Lục Nhiên chính là nhân viên của quán cà phê dưới lầu, lấy can đảm bắt chuyện, hỏi về lai lịch của cậu.

Lục Nhiên nhìn Đại Hoàng, rồi lại nhìn vào phòng làm việc của Kỷ Mân, bịa chuyện:  “Kỷ tổng mời tôi đến chăm sóc con chó mà người yêu cũ của anh ấy để lại.”

Người nghe kinh ngạc: “Chủ tịch thực sự có người yêu cũ sao?”

Lục Nhiên: “...”

Nhìn cách làm việc của Kỷ Mân mà xem.

Những tổng tài khác đều là “kim bài độc thân” người theo đuổi không ngớt.

Còn đến lượt Kỷ Mân, chỉ có một người yêu cũ thôi mà cũng khiến nhân viên ngạc nhiên đến thế, chứng tỏ bình thường anh phải khó tính đến mức nào cơ chứ?

Lục Nhiên âm thầm phê bình cả quãng đường.

Cậu đi đến trước cửa văn phòng của Kỷ Mân. Cửa không đóng kín, qua khe hở có thể nhìn thấy người đàn ông đang cau mày nhìn lên tủ hồ sơ. Anh vươn tay, cố với lấy một tập tài liệu ai đó đã vô tình để trên kệ sách cao nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play