Không son môi, môi bà tái nhợt, toát lên vẻ bệnh tật nặng nề.

Đối diện với Thẩm phu nhân là Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Nhiễm.

Mặt Thẩm Hồng Nguyên thiếu kiên nhẫn, gõ bàn: “Bà rốt cuộc muốn làm gì? Không khỏe thì đi bệnh viện, nửa đêm gọi tôi về đây để gây chuyện à?”

Thẩm Tinh Nhiễm ngồi yên lặng ở phía bên kia, không nói gì chỉ lẳng lặng lo lắng nhìn Thẩm phu nhân.

Nhưng Thẩm phu nhân lại tránh ánh mắt của hắn, cười lạnh với Thẩm Hồng Nguyên: “Đợi lát nữa ông sẽ biết thôi.”

Nói xong, bà nhìn sang Lục Nhiên.

Đây là lần đầu tiên Lục Nhiên thấy Thẩm phu nhân nhẹ nhàng vẫy tay với cậu: “Con ngoan, lại đây với mẹ nào.”

Thẩm phu nhân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Thẩm Hồng Nguyên vừa nhìn thấy Lục Nhiên, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt nghi ngờ dán chặt vào Thẩm phu nhân.

Thẩm Tinh Nhiễm hơi có vẻ mất mát cúi đầu.

Lục Nhiên quan sát cả gia đình này, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cậu không vội đến, mà trước tiên dắt Đại Hoàng về phòng, sau đó mới quay lại phòng khách. Tuy nhiên, cậu không ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, mà ngồi vào chiếc ghế đơn bên cạnh.

Trong thoáng chốc, cả gia đình chia nhau chiếm lấy bốn góc đông tây nam bắc. Khung cảnh lạnh lùng đến mức có chút buồn cười.

Thẩm phu nhân nhìn Lục Nhiên, mắt giật giật, nhưng không nổi giận.

Bà vẫn nhớ mình mục đích của mình, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Thẩm Hồng Nguyên ở đối diện: “Chuyện ông đã giấu tôi suốt mười lăm năm nay tôi biết cả rồi.”

Thẩm Hồng Nguyên nháy mắt cứng đờ, con ngươi khẽ rung lên.

Lục Nhiên quan sát hai người này thầm tính toán thời gian. Mười lăm năm, có lẽ chính là năm mà cậu bị lạc.

Nhưng rất nhanh, Thẩm phu nhân ngừng lại một chút, nhíu mày tính toán, rồi chỉnh lại: “Không đúng, phải là mười chín năm! Hoặc thậm chí còn sớm hơn!”

Sự kinh ngạc trên khuôn mặt Thẩm Hồng Nguyên dần biến mất, thay vào đó là sự bối rối: “Hả?”

“Ông còn giả ngu!” Thẩm phu nhân rơi nước mắt. Cuối cùng, bà không kìm được nữa, chỉ thẳng vào Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Nhiễm, hét lên: “Hai người còn định giấu tôi đến bao giờ!”

Lời này này khiến đầu óc Lục Nhiên như nổ tung.

Cậu đã từng đọc qua nguyên tác của bộ truyện đam mỹ cung đấu này, nhưng không nhớ rõ chi tiết lắm, biết nhân vật chính  là Thẩm Tinh Nhiễm mà các nhân vật khác xung quanh đều theo đuổi hắn.

Vì vậy khi nghe thấy tiếng thét của Thẩm phu nhân, đầu óc cậu trong nháy mắt chạy lệch, cậu tưởng Thẩm Hồng Nguyên với Thẩm Tinh Nhiễm đang có quan hệ mờ ám kiểu ấy ấy — Mắt cậu cũng mở to không kém.

May mắn thay, giây tiếp theo, Thẩm phu nhân gầm lên: “Thẩm Hồng Nguyên, ông còn định giấu tôi chuyện Nhiễm Nhiễm là con riêng của ông đến bao giờ!”

Lục Nhiên nhảy ra vài dấu: “?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Có lẽ vì lúc nãy suy nghĩ của cậu quá hoang đường nên giờ nghe thấy lời bà, trong đầu chỉ hiện ra một câu: Đệch chỉ vậy thôi á????

Thẩm Hồng Nguyên hoàn toàn sững sờ tuy nhiên sự căng thẳng trong ông bắt đầu dịu đi, cau mày: “Bà nói vớ vẩn gì vậy!”

Thẩm Tinh Nhiễm cũng lên tiếng, vẻ mặt buồn bã: “Mẹ... Con là đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ ruột bỏ rơi mà.”

Lục Nhiên ngồi một bên yên lặng ăn dưa, đồng thời cố gắng nhớ lại xem trong nguyên tác có chi tiết này không.

“Giả vờ! Các người còn định giả vờ với tôi đến bao giờ nữa!” 

Giọng của Thẩm phu nhân trở nên gay gắt, bà giơ tay ném tập tài liệu màu đỏ sẫm lên bàn: “Kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, các người còn gì để nói nữa!”

Lục Nhiên lập tức cảm thấy hứng thú rướn dài cổ ra nhìn.

Thẩm Hồng Nguyên sững sờ, ngay cả Thẩm Tinh Nhiễm từ lúc bắt đầu luôn bình tĩnh khi nhìn thấy túi giấy cũng thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Thẩm Hồng Nguyên giơ tay lên cầm túi hồ sơ: “Không thể nào!” 

Ông xé toạc túi giấy, rút ra mấy tờ kết quả xét nghiệm, lướt nhanh qua từng dòng chữ trên tờ báo cáo, cơn giận của Thẩm Hồng Nguyên tăng vọt.

“Bốp” ném tập tài liệu lại về phía Thẩm phu nhân: “Kết quả xét nghiệm thì tự bà xem đi!”

Giờ tới lượt Thẩm phu nhân ngớ người, dáng vẻ này của Thẩm Hồng Nhiên không giống như kiểu thẹn quá hóa giận. Bà nhặt tập tài liệu lên nhìn thoáng qua, rồi bàng hoàng khi thấy chữ: Không có quan hệ huyết thống.】 

Thẩm phu nhân choáng váng: “Nhưng… nhưng mà cái túi giấy này màu đỏ mà!”

Khi nhìn thấy cái túi màu đỏ, tâm bà đã như tro tàn. Không còn sức đâu mở tài liệu đã bắt đầu ‘cuộc họp gia đình’ này.

Ai biết được..

Có lẽ nhân viên đã gửi nhầm túi hồ sơ sao?

Nhìn thấy kết quả Thẩm Tinh Nhiễm lúc này mới bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu, gương mặt lộ vẻ buồn bã uỷ khuất.

“Mỗi ngày bà làm cái gì vậy? Còn lén lút đi làm xét nghiệm ADN? Nếu quá rảnh rỗi thì đi tìm việc làm đi! Đừng suốt ngày ăn ở không rồi bày trò hành hạ người khác nữa!”

Thẩm Hồng Nguyên giận dữ bỏ đi, dù gương mặt ông đầy tức giận, nhưng bước chân lại thấp thoáng chút nhẹ nhõm.

Lục Nhiên không ngờ quả dưa này khi bổ ra lại trống rỗng.

Cậu thốt lên một tiếng “Haizzz”, cảm thấy chuyện này chẳng có gì thú vị, rồi cũng phủi mông bỏ đi. Trước khi đi, cậu còn không quên lấy vài miếng trái cây trên bàn.

Chỉ còn lại Thẩm Tinh Nhiễm ngồi im  tại chỗ.

Thẩm phu nhân cầm chặt phần tài liệu, nhìn cái phong bì đỏ sẫm bên cạnh. Tâm trạng của bà lúc này thật khó diễn tả, không biết nên vui hay buồn.

Thẩm Tinh Nhiễm không phải con riêng, theo lý mà nói đây là điều tốt. Nhưng thái độ của Thẩm Hồng Nguyên lại khiến Thẩm phu nhân càng muốn chứng minh mình đúng. Tức giận, bà gọi điện đến trung tâm xét nghiệm.

Nhân viên trực tổng đài rất xin lỗi và giải thích rằng túi màu nâu bình thường đã hết, tất cả các đơn hàng gần đây đều dùng túi màu đỏ, mọi thứ sẽ dựa theo kết quả xét nghiệm.

Tâm trạng Thẩm phu nhân như nhảy disco, lúc lên lúc xuống, mở miệng mắng nhân viên trực tổng đài một trận sau đó mới dần dần lấy lại lý trí.

Xong xuôi, bà cũng chú ý  đến Thẩm Tinh Nhiễm đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.

Đứa con mà bà đã nuôi nấng suốt  mười lăm năm, đang cúi đầu, lặng lẽ ngồi đó trông như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

“Nhiễm Nhiễm…” Thẩm phu nhân bỗng dâng lên một cảm xúc vừa xấu hổ vừa thương cảm, dịu giọng: “Haizzz, con xem…mẹ..”

“Con hiểu mà.” Thẩm Tinh Nhiễm nói nhỏ: “Mẹ không cần phải nói gì cả, con không sao.”

Nghe thế Thẩm phu nhân càng cảm thấy tội lỗi, xót xa vô cùng.

“Mẹ giận con cũng là đúng, dù sao thì con cũng đã nói những lời không hay ở bên ngoài.” Thẩm Tinh Nhiễm dùng giọng hiểu chuyện nói với bà.

Thẩm phu nhân lúc này đã quên sạch mấy lời đồn đại mà Thẩm Tinh Nhiễm từng tung ra ngoài, lập tức nói: “Làm gì có mẹ con nào giận nhau qua đêm chứ, mẹ sớm tha thứ cho con rồi.” ( truyện trên app T Y T )

Thẩm Tinh Nhiễm nghe vậy chậm rãi đứng lên, từ từ từng bước một đi đến gần Thẩm phu nhân, giống như còn bé hắn ngồi dưới đất đầu nằm sấp lên đùi bà. 

Thẩm phu nhân mềm lòng đến mức không thể chịu nổi, đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn.

“Mẹ..” Thẩm Tinh Nhiễm nghẹn ngào nói: “Con không có cha mẹ ruột, không có người thân nào khác. Nếu mẹ không cần con nữa, con thực sự sẽ không còn gì cả.”

“Chính vì con sợ mẹ sẽ bỏ rơi con, nên mới nói những lời đó bên ngoài…”

“Con ngoan, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Thẩm phu nhân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an ủi.

Lời của Thẩm Tinh Nhiễm chạm đúng vào lòng Thẩm phu nhân.

Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa hai người ấm áp và xúc động biết nhường nào, mọi khoảng cách giữa hai người hoàn toàn tan biến.

Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu trong lòng Thẩm phu nhân, cảm nhận bàn tay bà vuốt ve trên đầu mình, đáy mắt thoáng hiện lên tia đắc chí mỹ mãn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play