Cho dù về nhà lúc mười giờ tối, nhưng gương mặt không còn nét mệt mỏi, bơ phờ nữa mà có vẻ được chăm sóc rất tốt, trên má còn có chút thịt mềm, trông cũng có chút giống với độ tuổi này.

Thẩm phu nhân nghi ngờ nhìn cậu, hỏi: “Dạo này con làm gì?”

Lục Nhiên lấy điện thoại ra: “Hỏi một câu 100 tệ.”

(*tầm 360k)

Nói xong, nghĩ đến mức lương gần đây của mình, bắt đầu hét giá vô tội vạ: “Hai câu 1000 tệ.” 

(* tầm 3.6tr)

Thẩm phu nhân: “...”

Bà ghét nhất cái thói của Lục Nhiên, cứ mở miệng ra là đòi tiền, lập tức mất hết hứng thú nói chuyện, sốt ruột thầm mong kết quả giám định ADN là không phải.

Nếu phải nhận Lục Nhiên là con trai, chắc bà sẽ khó chịu đến chết mất. Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, Thẩm phu nhân vẫn lạnh lùng nói: “Dạo này hãy tự chỉnh đốn lại mình, sắp đến lúc nhận anh trở lại nhà họ Thẩm rồi, đừng làm mất mặt gia đình.”

Bà nói chuẩn bị, Lục Nhiên phải chuẩn bị.

Nếu kết quả giám định huyết thống không phải, thì coi như chuẩn bị vô ích.

Lục Nhiên nhướng mày, nội tâm tĩnh lặng như mặt hồ song khóe miệng lại cong lên, nói: “Được thôi.”

Nhưng Lục Nhiên còn chưa kịp nói gì thêm, giọng của Thẩm Hồng Nguyên từ trên lầu truyền xuống: “Bà nói bậy bạ gì đấy!”

Nói rồi ông đi nhanh xuống, kéo Thẩm phu nhân đi lên lầu.

Thẩm Hồng Nguyên càng phản đối, Thẩm phu nhân càng tức giận: “Ông đừng có can thiệp vào chuyện của tôi! Thẩm Hồng Nguyên! Ông tự nghĩ xem mình có làm gì có lỗi với tôi không hả?”

Thẩm Hồng Nguyên bị bà quát đến mức ngơ ngác: “Tôi đã làm gì sai với bà?”

Thẩm phu nhân cười lạnh: “Ông không làm gì trái với lương tâm sao?”

Gia sản bên nhà mẹ đẻ của bà đều đã sáp nhập vào Thẩm thị rồi, hiển nhiên  ý bà muốn nói đến chuyện của bản thân ông.

Khi nghe câu này, vẻ mặt Thẩm Hồng Nguyên bỗng cứng lại, ánh mắt vô thức lướt qua Lục Nhiên dưới lầu.

Thẩm phu nhân vừa hay bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của ông, lòng bà nặng trĩu. Bà vẫn thấy khó hiểu trước thái độ của Thẩm Hồng Nguyên.

Tại sao ông không muốn nhận Lục Nhiên về nhà nhưng cũng không chịu để nó đi? Ngoài miệng nói là sợ Lục Nhiên gây chuyện ở bên ngoài, làm mất mặt gia đình họ Thẩm. Nhưng không phải cách tốt nhất là nên tống cổ Lục Nhiên ra nước ngoài sao?

Tội gì phải giữ người lại để chướng tai gai mắt. Chẳng lẽ thực sự là để dọn đường cho con riêng?

Giọng Thẩm phu nhân càng kiên định: “Tôi nhất định phải nhận Lục Nhiên về.”

Nghe xong ánh mắt Thẩm Hồng Nguyên trở nên trầm mặc, nặng nề nhìn bà.

Ánh mắt đó khiến Thẩm phu nhân có chút e ngại tuy nhiên nghĩ đến xét nghiệm ADN chưa có kết quả, đành nén cơn giận lại.

Thẩm Hồng Nguyên trầm mặt không nói gì, phủi tay quay người bỏ đi.

Phòng của Thẩm Tinh Nhiễm trên lầu ba thì im ắng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

**  ( truyện trên app T Y T )

Ba ngày sau, 

Thẩm phu nhân cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ dịch vụ giao hàng.

Trong nháy mắt nhận điện thoại tim bà đập như trống gõ.

“Alo?”

“Xin chào, ngài có một bưu kiện chuyển phát nhanh, hôm nay ngài có thể nhận được không?”

Ngón tay Thẩm phu nhân nắm chặt điện thoại, giọng nói có chút run rẩy: “Xin hỏi... bưu kiện chuyển phát nhanh này là gì vậy?”

“Có vẻ như là một tập tài liệu.” bên kia trả lời.

Tim Thẩm phu nhân như nhảy lên đến tận cổ họng.

Bà giống như đang chờ phán xét, lén lút hạ giọng hỏi: “Vậy... tài liệu đó có màu gì, hay có ký hiệu gì không?”

Chỗ xét nghiệm ADN mà bà nhờ xử lý đều nhận các vụ việc phức tạp liên quan đến gia đình. Để người kiểm tra có chút chuẩn bị tâm lý, họ sẽ gợi ý kết quả thông qua màu sắc của túi tài liệu.

Nghe nói, nếu kết quả xác định có quan hệ huyết thống, túi tài liệu sẽ có màu đỏ sẫm. Nếu không có, đó sẽ chỉ là một túi giấy màu nâu thông thường.

Thẩm phu nhân hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Nhưng mà anh chàng giao hàng bên kia lại hơi ngơ ngác, nói: “Bên ngoài là túi tài liệu của công ty chuyển phát, ngài có muốn tôi mở ra kiểm tra giúp không?”

“Không cần!” Thẩm phu nhân lớn tiếng.

Bà đột nhiên cao giọng, âm thanh hơi khàn, khiến người ở đầu dây bên kia giật mình, một lát sau, bà hắng giọng, khôi phục lại giọng điệu ôn hòa thường ngày: “Cậu cứ bình thường giao đến là được.”

Thẩm phu nhân không cho người ta giao vào trong biệt thự. Thay vào đó, bà tự đi bộ rất xa đến một trạm xe buýt bên ngoài khu để nhận.

Cầm túi văn kiện trên đường trở về, trái tim Thẩm phu nhân đập điên cuồng. Bà vắt hết óc, cực khổ lắm mới lấy được mẫu xét nghiệm, lúc gửi đi, không chỉ để xác nhận sự nghi ngờ của mình, mà còn như muốn tìm một cái búa đập thẳng vào mặt Thẩm Hồng Nguyên.

Bằng cách này, bà có thể chứng minh rằng cả Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Nhiễm đều có lỗi với mình. Như vậy, bà vẫn sẽ vững vàng đứng ở vị trí đạo đức cao.

Nhưng bây giờ, cầm kết quả trong tay, Thẩm phu nhân lại cảm thấy túi văn kiện trong tay vô cùng nặng nề. Rõ ràng chỉ là một tập tài liệu, nhưng có thể sẽ thay đổi số phận của tất cả mọi người trong gia đình họ Thẩm. Đột nhiên bà không dám mở kết quả ra xem nữa.

Lúc đi vào khu nhà, ở góc đường có một thùng rác. Thẩm phu nhân nhìn chằm chằm vào thùng rác rất lâu, bỗng nghĩ: Hay mình cứ ném tập tài liệu này đi thì sẽ không còn chuyện gì nữa.

Bà vẫn có thể tiếp tục coi Thẩm Tinh Nhiễm là con trai ruột của mình, tiếp tục làm một quý bà giàu có với cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Cũng không cần phải nhận Lục Nhiên về nhà chỉ để tranh giành quyền lợi cho bản thân.

Không có gì xảy ra như vậy không phải là tốt nhất sao?

Thẩm phu nhân chậm rãi bước đến bên thùng rác, do dự  hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm theo tài liệu rời đi. Bà nhét tập tài liệu trong túi xách, tránh ánh mắt của tất cả người giúp việc, tự nhốt mình trong một phòng khách ở tầng hai.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm phu nhân ngồi một mình rất lâu.

Bà không vội mở túi giấy, mà thay vào đó lấy ra vài món đồ cũ từ trong một chiếc hộp. Bên trong toàn là những thứ mà Thẩm Tinh Nhiễm đã dùng hồi nhỏ, còn có cả những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của Thẩm Tinh Nhiễm.

Từ khi Thẩm Tinh Nhiễm bước vào nhà họ Thẩm, Thẩm phu nhân luôn muốn chứng minh mình là một người mẹ tốt, bà đã tìm mọi cách để chiều chuộng đứa con này.

Con trai lớn Thẩm Tinh Ngộ từ nhỏ đã chín chắn, được ông nội nuôi dưỡng, không cần bà chăm sóc, Thẩm Tinh Trác thì nghịch ngợm vô cùng. Còn Lục Nhiên...

Thẩm phu nhân ngừng lại một chút, theo phản xạ bỏ qua ký ức đó. Tóm lại, sự tồn tại của Thẩm Tinh Nhiễm gần như là bằng chứng cho thấy bà là một người mẹ tốt.

Đối với Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm phu nhân thực sự đã hết lòng.

Nhưng bây giờ...

Thẩm phu nhân lặng lẽ cất những bức ảnh lại vào hộp.

Bà cầm lấy túi túi giấy bên cạnh, nhìn logo công ty chuyển phát nhanh in trên đó. 

Quyết tâm, mạnh mẽ xé rách túi giấy — màu đỏ sẫm chói mắt đập vào mắt bà.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm phu nhân choáng váng. Dù đã tưởng tượng về kết quả này rất nhiều lần, nhưng khi thật sự đối mặt với nó, bà vẫn không thể chấp nhận nổi.

Thẩm phu nhân một tay nắm chặt mép giấy đã bị xé, một tay ôm lấy ngực.

Chẳng lẽ… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Mười mấy năm qua của bà, tất cả đều sai lầm sao?

Trái tim Thẩm phu nhân như chết lặng. Bà lặng lẽ cất lại tập tài liệu.

Tối hôm đó.

Khi Lục Nhiên về nhà, cậu nhìn thấy Thẩm phu nhân vẻ mặt nặng nề ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Trạng thái của Thẩm phu nhân thật sự có chút không ổn. Thường ngày, dù ở nhà bà vẫn luôn trang điểm rất kỹ, nhưng hôm nay lại để mặt mộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play