Đứa nhỏ đang cuộn mình trên đó, tư thế từ căng thẳng lúc đầu dần chuyển thành thoải mái nằm sấp, đang cúi đầu tra từ, ánh nắng phủ lên mái tóc đen mềm mại của cậu một lớp ánh sáng mờ ảo màu vàng kim.
Kỷ Mân híp mắt nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy một niềm vui sướng nhè nhẹ.
Giống như lần trước, khi anh ngước mắt lên trong lúc làm việc và nhìn thấy chú chó nhỏ trên ghế sô pha.
Niềm vui này rất nhạt.
Khó mà nắm bắt được, lý do cũng mơ hồ.
Giống như trong cuộc sống tĩnh lặng, bỗng nhiên có một ánh sáng xâm nhập. Không cần làm gì cả, chỉ sự tồn tại của ánh sáng này thôi cũng đủ làm khuấy động mọi thứ.
Song dường như vẫn có gì đó không vừa mắt.
Kỷ Mân nhìn một lúc, rồi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho trợ lý.
Lục Nhiên đang hăng say làm bài, lâu lắm rồi cậu chưa đắm chìm vào việc học như thế này, từ sau khi đủ mười sáu tuổi, cậu bắt đầu tìm việc làm thêm. Vì vậy, khi người khác tan học, bàn luận xem sẽ ăn gì, thì cậu lại phải suy nghĩ làm thế nào để tiết kiệm thời gian, kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Trong những khoảng trống giữa các ca làm, cậu lại cố gắng học một chút, tim cậu luôn lơ lửng giữa hai điểm cực, bị kéo giằng co qua lại.
Lần này, Lục Nhiên bị mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn mà ngẩng đầu lên, bất ngờ cảm thấy như bừng tỉnh sau một giấc mơ.
Quản gia Trần đang mỉm cười hiền hòa với cậu, nói: “Học cũng không thể quên ăn được.”
Nói rồi, ông ấy bày đồ ăn và dụng cụ ăn uống lên bàn trà trước mặt Lục Nhiên.
“Cháu tự làm được.” Lục Nhiên vội nói.
Cậu chưa bao giờ được ai chăm sóc như vậy, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Quản gia Trần cười rồi rời đi.
Lục Nhiên bới hai miếng cơm nhét vào miệng mới chợt nhớ ra mình đang đi làm, liền ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Mân.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ ăn uống rất nhã nhặn. Mỗi cử chỉ đều toát lên sự giáo dưỡng tốt đẹp.
Lục Nhiên nhìn một lúc, cảm thấy đây chắc hẳn là thứ mà Thẩm phu nhân luôn theo đuổi.
Sau khi ăn xong, Lục Nhiên dọn dẹp khay ăn của mình.
Cậu định thu dọn luôn khay của Kỷ Mân, nhưng quản gia Trần đi đến, nói: “Để tôi làm cho.”
Giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối, lấy khay ăn từ tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên từ từ ngồi lại xuống ghế sofa, cảm giác hoang mang vừa được đè nén trong lúc làm bài tập lại trỗi dậy.
Cho đến sau bữa trưa.
Cửa văn phòng mở ra, hai người mặc đồng phục lao động mang vào một bộ bàn ghế.
Bàn ghế rất đơn giản, giống như bàn học đơn trong trường.
Sau khi lắp ráp xong, Kỷ Mân hất cằm về phía đó, nói: “Đừng nằm bò trên ghế sô pha nữa, không tốt cho mắt, qua bên đó ngồi đi.”
Lục Nhiên: “...”
Cậu cầm sách, lặng lẽ đi tới.
Trong lòng thầm nghĩ: Cái quần què gì thế này..
Đi học có lương sao? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên nằm bò trên bàn học.
Mắt cậu lướt qua những chữ cái tiếng Anh nhưng đầu óc thì không vào nổi chữ nào. Cảm giác hoang mang bị đè nén từ sáng lại trỗi dậy.
Cậu cúi đầu nhìn bàn học, miên mang suy nghĩ: Có khi nào Kỷ Mân có sở thích làm giáo viên không nhỉ?
Buổi chiều, Kỷ Mân phải ra ngoài dự một cuộc họp.
Lục Nhiên theo bản năng thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi theo.
Kỷ Mân liếc nhìn cậu, không từ chối.
Anh ra khỏi văn phòng, điều khiển xe lăn đi trước.
Lục Nhiên đi theo phía sau.
Hôm nay là cuối tuần, cả tầng không có mấy người, trong thang máy cũng trống rỗng.
Vào thang máy, Lục Nhiên đứng một bên.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Lục Nhiên liếc nhìn tay cầm phía sau xe lăn của Kỷ Mân.
Cậu không kìm được mà hỏi: “Anh không cho tôi đẩy xe, cũng không cho tôi dọn đồ, vậy anh thuê tôi làm gì?”
Kỷ Mân thoáng cái sững sờ, nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh.
Lục Nhiên vẫn đang cau mày suy nghĩ: “Hơn nữa chuyên ngành của tôi là thú y, anh cũng chẳng cần dùng đến.”
Kỷ Mân: “...”
Cái gì? Cậu còn muốn được dùng đến à?
Thang máy kêu “ting” một tiếng, dừng lại ở tầng họ cần đến.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Kỷ Mân nhắm mắt lại, nói: “Qua đây.”
Lục Nhiên ngơ ngác: “Hả?”
Kỷ Mân mở mắt, gương mặt lạnh tanh thoáng hiện nét bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Đẩy đi.”
Lục Nhiên ngẩn ra hai giây, rồi lập tức lao đến: “Được rồi!”
Khi xe lăn vừa rời khỏi thang máy, Kỷ Mân khẽ nhắm mắt.
Khác hẳn với lần bị bất ngờ trước đó, lần này là lần đầu tiên anh chủ động buông tay khỏi việc điều khiển xe lăn, những ngón tay trắng bệch rộng lớn thả lỏng.
Anh dựa vào lưng ghế, cảm nhận cơ thể mình tiến về phía trước với một tốc độ tràn đầy sức sống, đã lâu rồi anh không cảm nhận được điều này. Một cảm giác mất kiểm soát nhẹ nhàng pha trộn với sự rung động khiến người ta chìm đắm trong đó.
Đứa nhỏ đằng sau đẩy xe rất dùng sức. Mang theo sức sống mãnh liệt như cỏ dại, không chạy quá nhanh, nhưng những bước chân đầy năng lượng của tuổi trẻ.
Từ thang máy đến phòng họp, đoạn đường không dài, nhưng do người đẩy xe không quen đường nên đã đi qua vài hành lang.
Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, bất ngờ lượn quanh tầng lầu quen thuộc của mình mấy vòng.
Điều kỳ lạ là — rõ ràng chỉ cần lên tiếng là có thể chỉ đường, nhưng không hiểu sao anh lại không nói gì.
Khi đến trước cửa phòng họp.
Lục Nhiên mới dừng lại, thả tay ra, vung vẩy tay, cảm thán: “Sao cái xe này nặng thế?”
Vì chiếc xe này từ khi được thiết kế đã không phải dành cho người khác đẩy...
Kỷ Mân cười nhẹ: “Là do cậu không đủ sức.”
Lục Nhiên có chút không phục.
Kỷ Mân vào họp.
Lục Nhiên không làm phiền, tìm một góc bên ngoài phòng họp ngồi xuống, cúi đầu xem luận văn.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cậu cũng cảm thấy cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
*
Ở nhà họ Thẩm.
Thẩm phu nhân đã lén gửi mẫu đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bà ấy lấy được tóc của Thẩm Tinh Nhiễm và bàn chải đánh răng của Thẩm Hồng Nguyên.
Để đảm bảo kết quả xét nghiệm chính xác.
Mớ tóc đó là bà cố ý giật được khi Thẩm Tinh Nhiễm đang ngủ.
Nhưng bề ngoài, Thẩm phu nhân vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa bình tĩnh. Đây có lẽ là lần tính toán nhất trong đời bà. Dù vậy Thẩm phu nhân kiên quyết rằng nhất định phải nhận lại Lục Nhiên về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hồng Nguyên thấy Thẩm phu nhân đang cố tình gây chuyện nên nổi trận lôi đình.
Điều khiến Thẩm phu nhân bất ngờ là Thẩm Tinh Nhiễm lại không phản đối. Mỗi lần Thẩm phu nhân nhắc đến việc này, Thẩm Tinh Nhiễm luôn là người đầu tiên ủng hộ bà, càng như vậy khiến cho bà nhìn đứa con mình nuôi lớn không khỏi cảm thấy vừa xót xa vừa thương cảm. Đôi khi bà thậm chí còn tự hỏi.
Có lẽ đây hoàn toàn là lỗi của Thẩm Hồng Nguyên. Nhiễm Nhiễm do bà nuôi lớn, lỡ như đứa nhỏ này không biết gì thì sao?
Nghĩ thì nghĩ nhưng mà chuyện gì cần làm thì vẫn phải làm.
Hôm nay, Thẩm phu nhân cố tình ở lại tầng dưới lâu hơn, chờ mãi cũng thấy được Lục Nhiên dắt chó trở về. Nghĩ đến thời gian tới sẽ cần dùng đứa con trai này nên thái độ của bà trở nên ôn hoà hơn.
“Sao hôm nay về muộn vậy?” bà nhẹ nhàng hỏi.
Lục Nhiên nhếch mép cười với bà: “Thưa phu nhân, hôm nay là tôi về sớm nhất đấy.”
Sắc mặt Thẩm phu nhân cứng đờ, thầm oán giận thằng nhóc này không biết điều, nhưng ngẩng đầu lên, đánh giá đứa con trai mà mình vốn không thích lắm.
Không biết có phải ảo giác hay không… Sao bà cảm thấy dạo này Lục Nhiên có gì đó khác lạ?
Dáng vẻ nghèo túng khiến bà khó chịu hình như đã giảm đi ít nhiều.