Lục Nhiên hiểu, song hôm đó cậu vẫn đến quán cà phê làm việc như bình thường.

Sau khi xin ông chủ nghỉ việc, đợi ông chủ đồng ý cậu mới đi.

Ngày hôm sau chính thức bắt đầu công việc mới, trùng hợp là một ngày cuối tuần, nhưng mà Kỷ Mân là người không có ngày nghỉ cuối tuần, vẫn đến công ty như bình thường.

Ngày đầu tiên đi làm, Lục Nhiên dậy từ sớm, đứng chờ ở bãi đỗ xe của Kỷ thị.

Khi xe của Kỷ Mân vừa dừng lại, từ xa đã thấy đứa nhỏ đang đứng cạnh thang máy.

Trong nháy mắt thấy xe đến, mắt ai kia sáng lên dắt Đại Hoàng chạy tới.

Quản gia Trần ngồi ghế phụ nhìn thấy, ngạc nhiên nhướng mày, trêu chọc nhìn Kỷ Mân.

Kỷ Mân đưa tay xoa trán, khẽ thở dài. Anh hiếm khi làm chuyện tâm huyết dâng trào, việc để Lục Nhiên làm trợ lý cho mình, coi như là lần đầu tiên.

Mà lý do lại càng không thể giải thích được.

Anh chẳng thể nào nói rằng vì nhìn thấy đứa nhỏ này đi làm vất vả, bộ dạng nhếch nhác không hiểu sao khiến anh khó chịu, nên mới tìm cớ để giữ người lại.

Nếu nói ra đảm bảo chú Trần chắc sẽ cười anh cả năm.

Nhìn cậu đứa nhỏ chạy thình thịch bên ngoài xe chạy tới, bước chân vui vẻ nhảy chân sáo như con chó nhỏ bên cạnh.

Kỷ Mân mở cửa xe, vừa hạ cầu thang xuống thì thấy Lục Nhiên vòng qua, quẹo thẳng đến chỗ ghế phụ. Đứa nhỏ gần như dán sát mặt vào cửa kính, vui vẻ chào hỏi: “Chào chú ạ!”

Kỷ Mân: “…..”

Nhìn dáng vẻ này, ai không biết còn tưởng rằng người trả lương cho cậu ta là quản gia Trần.

Quản gia Trần bước xuống xe, nhìn thấy Lục Nhiên cũng cười: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lục Nhiên vẫn còn quanh quẩn bên quản gia Trần.

Cho đến khi người ngồi ghế sau bắt đầu tỏa ra khí lạnh.

Quản gia Trần mới nhịn cười, ra hiệu cho Lục Nhiên.

Lúc này Lục Nhiên mới nhớ đến nhiệm vụ của mình, dắt Đại Hoàng đến chào Kỷ Mân: “Chào buổi sáng, ông chủ.”

Kỷ Mân: “Hừ.”

Thì ra đứa nhỏ này vẫn nhớ ai là ông chủ của mình.

Lục Nhiên thấy xe lăn của Kỷ Mân chạm đất, theo phản xạ vòng ra phía sau nắm lấy tay đẩy.

Kỷ Mân thoáng sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Quản gia Trần đứng bên cạnh vừa định nhắc nhở, đã thấy Lục Nhiên đã đẩy Kỷ Mân chạy như bay về phía thang máy.

Từ sau vụ tai nạn xe hơi dẫn đến đôi chân bị liệt, Kỷ Mân rất phản cảm khi có người chạm vào xe lăn của mình, như thể anh đang giữ vững một một ranh giới nực cười hoặc muốn chứng minh rằng mình chưa trở thành một người tàn tật đến mức không thể tự lo liệu.

Vì vậy, anh chọn tự điều khiển bằng điều khiển từ xa. Cứ như vậy cho đến tận bây giờ Kỷ Mân mới được trải nghiệm cảm giác như đang cưỡi gió lướt đi.

Đứa nhỏ đằng sau đẩy rất nhanh. 

Gió thổi tung tóc mái của Kỷ Mân, vài sợi tóc thoát khỏi sự cố định của keo vuốt tóc, nhẹ nhàng rủ xuống rồi lại nhẹ nhàng tung bay.

Bình thường, Kỷ Mân di chuyển rất ổn định, tuy nhiên lúc này anh lại cảm giác được cảm giác phấn khích như khi đua xe thời trẻ.

Kỷ Mân giật mình. Lời ngăn cản bỗng dưng mắc kẹt trên đầu lưỡi.

Một giây sau, đứa nhỏ đang kích động ở phía sau giống như chợt nhớ ra điều gì, thốt lên: “Á!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên đột ngột buông tay.

Vì thế dưới ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của quản gia Trần, tài xế của Kỷ Mân, trợ lý cùng toàn bộ nhân viên đang làm việc vào cuối tuần trong bãi đậu xe của công ty Kỷ thị, họ thấy...

Vị sếp lúc nào cũng u ám, mặt mày chán đời, đến cả chiếc xe lăn cũng nặng nề, bây giờ...

Ngồi trên xe lăn, do lực quán tính, “vèo” anh trượt thẳng về phía trước cả mấy mét, rồi trong khoảnh khắc phanh lại, người anh còn rung lắc một cái.

Trong khung cảnh có phần buồn cười này, tất cả mọi người đều im phăng phắc như gà.

Cho đến khi người đàn ông trên xe lăn nghiến răng nghiến lợi thốt ra một cái tên: “Lục! Nhiên!”

“Á, xin lỗi.” Lục Nhiên vội vàng giải thích. “Tôi đột nhiên nhớ ra, anh có phải không thích người khác chạm vào xe lăn không?”

Kỷ Mân: “...”

Bây giờ hỏi có phải hơi muộn rồi không?

Lục Nhiên nhìn sắc mặt đen sì của anh, thầm nghĩ tiêu rồi. Sợ ngày đầu tiên đi làm đã bị đuổi mất.

Kỷ Mân gắng gượng giữ khuôn mặt nghiêm nghị. Sỡ dĩ nói gắng gượng vì chính bản thân anh cũng cảm thấy cảnh tượng này buồn cười. Một sợi dây lý trí trong đầu anh căng lên, nhắc nhở rằng anh nên tức giận tuy nhiên cảm xúc như một đứa trẻ chìm đắm trong trò chơi, kiểu gì cũng không thể tức giận nổi.

Kỷ Mân đành giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Dắt chó của cậu cho cẩn thận.”

“Ồ.” Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm, có vẻ không bị đuổi việc.

Cậu cúi xuống ôm lấy Đại Hoàng, từ từ bước đến trước mặt Kỷ Mân, hỏi: “Vậy bây giờ là tôi đẩy hay anh tự làm?”

Kỷ Mân dừng lại một chút, tự mình nhấn nút điều khiển.

Chiếc xe lăn lại chậm rãi lăn bánh như thường lệ, tốc độ bình lặng như mặt nước.

Lục Nhiên theo sau, len lén hỏi quản gia Trần: “Anh ấy có giận không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quản gia Trần nhìn Kỷ Mân, cảm thấy hơi bất ngờ, lắc đầu: “Khó nói.”

Trông không giống như đang giận chút nào.

Sau khi quay lại văn phòng, Kỷ Mân nhanh chóng chìm vào công việc.

Lục Nhiên không quấy rầy anh.

Cậu cũng không biết mình phải làm gì, nên đành như Đại Hoàng, cuộn mình ở một góc trên ghế sô pha. Nhưng suy cho cùng, cậu không phải là Đại Hoàng, không thể vô tư đến thế.

Cuộn tròn một lúc, cậu cảm thấy có lỗi với số tiền lương mình đang nhận.

Trong lúc Kỷ Mân tạm dừng công việc, Lục Nhiên không kìm được, hỏi: “Có cần tôi làm gì không?”

Giọng đứa nhỏ mang theo chút bối rối khiến Kỷ Mân ngẩn ra.

Kỷ Mân tạm dừng tay, ngón cái xoa xoa các đốt ngón tay, một lúc lâu không nói gì vì thực ra anh cũng không biết mình cần Lục Nhiên làm gì.

Đứa nhỏ mới chỉ là sinh viên năm nhất, chuyện chuyên nghiệp quá lại không thể làm được, mà mấy việc vặt vãnh thì cũng không cần cậu ấy làm.

Lúc trước đến quán cà phê cũng từng đề nghị giúp Lục Nhiên giới thiệu một công việc khác. Đối với anh, đó chỉ là một việc tiện tay.

Trong các mối quan hệ của anh, có rất nhiều công việc phù hợp với Lục Nhiên, có sự giới thiệu của anh, chắc chắn không ai dám làm khó Lục Nhiên trong công việc.

Nhưng bây giờ, ý tưởng đó vừa hiện lên trong đầu Kỷ Mân một thoáng, đã nhanh chóng bị gạt đi. Kỷ Mân tiếp tục công việc của mình, chỉ hỏi: “Cậu đã vượt qua kỳ thi tiếng Anh cấp bốn chưa?”

“Vừa thi xong, vẫn chưa có điểm.” Lục Nhiên trả lời.

Cậu không hiểu tại sao Kỷ Mân lại hỏi điều này, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nói thêm: “Có lẽ là qua.”

“Vậy thì đi ôn từ vựng với làm đề thi của cấp sáu.”

Một câu nói của Kỷ Mân đã sắp xếp xong công việc cho cậu.

Lục Nhiên: “...”

Cậu im lặng hai giây, rồi lấy sách từ vựng và đề thi ra từ trong túi.

Vốn dĩ cậu định mang theo để tranh thủ xem lúc rảnh.

Không ngờ, trời ơi, đến đâu cũng thấy toàn là “lúc rảnh”.

Lục Nhiên nằm bò ra trên tay vịn ghế sô pha, lặng lẽ bắt đầu làm đề.

Văn phòng một lần nữa chìm vào sự yên tĩnh. Thi thoảng có người vào phòng, liếc nhìn cậu trai trẻ đang nằm bò trên ghế sô pha, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt nhưng rồi cũng giấu kín nỗi kinh ngạc mà bước ra ngoài.

Lục Nhiên càng làm đề càng đắm chìm vào đó.

Gần đến giờ ăn trưa.

Kỷ Mân buông công việc trong tay, tựa người ra sau ghế.

Sáng nay trời vẫn còn âm u, giờ này mặt trời đã lên, những tia nắng vàng rực rỡ của ngày đông chiếu xiên qua cửa sổ, chiếu lên một góc ghế sô pha.

Trên chiếc ghế da màu đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play