Lời này vừa nói ra, cả phòng khách lập tức rơi vào yên lặng.

Lục Nhiên vừa về đến nhà đã nghe thấy một câu nói gây chấn động như thế.

Hôm nay là ngày gì thế nhở?

Đầu tiên là Kỷ Mân muốn giới thiệu việc làm cho cậu, bây giờ nhà họ Thẩm lại muốn nhận cậu về?

“Bà nói bậy bạ gì thế?” Ánh mắt Thẩm Hồng Nguyên thoáng chốc dao động, ngoài mạnh trong yếu: “Chuyện lần trước bà làm loạn, tôi còn chưa tính sổ với cô!”

Lần trước Thẩm phu nhân đi bắt con riêng, lờ mờ tiết lộ chuyện Lục Nhiên là con ruột của mình.

Hiện giờ tin đồn đã bắt đầu lan truyền.

Thấy thái độ của Thẩm Hồng Nguyên như vậy, cơn giận mà Thẩm phu nhân đang kìm nén lập tức bùng nổ, chất vấn: “Ông có ý gì? Hôm nay ông có thể đưa Nhiễm Nhiễm đi gặp khách hàng, còn con ruột của tôi thì không thể nhận lại đúng không?”

“Đừng có mà làm loạn!” Thẩm Hồng Nguyên hét lên.

“Tôi sẽ công khai cho mọi người biết, Lục Nhiên chính là con trai của tôi!” Thẩm phu nhân nói rồi vớ lấy điện thoại.

Thẩm Hồng Nguyên vội vàng đưa tay ra giật lấy.

Hai người chỉ trong chốc lát như muốn đánh nhau.

Lục Nhiên đứng ở hành lang ngáp một cái, trước kia cậu từng rất mong muốn được nghe Thẩm phu nhân chính miệng thừa nhận cậu là con trai ruột của bà chỉ vì một câu nói đó mà cậu sẵn sàng đánh đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả lòng tự tôn hay cả mạng sống của mình.

Nhưng giờ đây, khi nghe những lời này từ miệng bà, Lục Nhiên không hề có chút dao động, bởi cậu hiểu rất rõ, trong câu nói “con trai của tôi” của Thẩm phu nhân, trọng tâm không phải là “con trai”, cũng không phải là “Lục Nhiên” mà là chữ “tôi” kia.

Lục Nhiên bình tĩnh nhìn màn kịch trong phòng khách.

Thậm chí cậu còn phân tâm quan sát Thẩm Tinh Nhiễm một lát.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngồi trong phòng khách. Điều khiến Lục Nhiên bất ngờ là khi nghe Thẩm phu nhân nói mấy lời đó, trong mắt Thẩm Tinh Nhiễm không hề lộ ra vẻ hoảng loạn.

Thẩm Tinh Nhiễm rũ mắt xuống, dáng vẻ an tĩnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ Thẩm Hồng Nguyên: “Ba… mẹ muốn nhận lại con của mình là chuyện bình thường, ba đừng ngăn cản nữa.”

Lục Nhiên nhướng mày, không phải không ngạc nhiên Thẩm Tinh Nhiễm nói lời này mà là vì trong lời nói của Thẩm Tinh Nhiễm hoàn toàn không có chút mùi trà nào.

Ngược lại, còn có cảm giác như… mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn, yên lặng ngoan ngoãn.

Dù Thẩm phu nhân gần đây vẫn còn tức giận với Thẩm Tinh Nhiễm, nhưng cũng không thể không liếc nhìn một cái.

Lục Nhiên lẳng lặng đứng nhìn một lát, không tham gia vào chuyện này.

Nếu có thể nhân cơ hội mà chính thức trở lại nhà họ Thẩm, đối với cậu cũng là chuyện tốt, mà có không được thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Lục Nhiên không để tâm nữa, ngáp một cái rồi trở về phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, âm thanh tranh cãi bên ngoài vẫn còn văng vẳng nhưng cũng dần trở nên xa xăm và mơ hồ.

Cậu thay đồ, rồi đi đến nhà vệ sinh dành cho người giúp việc ở cuối hành lang để tắm rửa, khi cậu quay lại Đại Hoàng đã ngủ say, phòng khách ngoài kia cũng trở nên yên tĩnh.

Hôm nay Lục Nhiên ngủ khá nhiều nên giờ không buồn ngủ lắm.

Cậu nằm trên giường học từ vựng một lúc, rồi xem vài bài luận mà giáo sư đã gửi, đang định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại bất ngờ rung lên.

Lục Nhiên ngừng lại miễn cưỡng mở WeChat.

Trong giao diện nói chuyện đầy những tin nhắn về công việc làm thêm, một tin nhắn từ người có biệt danh “Đại ma vương” hiện ra: Cậu suy nghĩ xong chưa?

Lục Nhiên: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cậu lại nghĩ đến những lời Kỷ Mân nói với mình trước khi về nhà.

**

Trong hành lang mờ tối.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn không giấu được dáng người cao lớn với bờ vai rộng rõ ràng, ngồi thấp hơn cậu nhưng…lại khiến Lục Nhiên cảm thấy có một chút áp lực.

Công việc mà Kỷ Mân đề nghị cho cậu là làm trợ lý riêng của đối phương. Trong kỳ nghỉ đông này, xem như là một công việc ngắn hạn.

Mức lương mà anh đề xuất không cao cũng không thấp. Đối với Lục Nhiên, nó thuộc dạng khá ưu việt, vừa đủ để không khiến cậu cảm thấy quá nghi ngờ.

Tuy nhiên...

Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện một lúc, rồi nghĩ kỹ lại những gì Kỷ Mân đã giúp mình trong suốt thời gian qua. Trong mắt cậu thoáng chút mờ mịt, nhiều khi Lục Nhiên cũng nhận được sự giúp đỡ từ những người xa lạ.

Cảm giác rất ấm áp.

Nhưng đó thường chỉ là chuyện nhỏ, đơn giản chỉ chạm vào nhau như bèo nước mây trôi, sau đó không còn liên lạc gì nữa.

Đây là lần đầu tiên, cậu được ai đó giúp đỡ hết lần này đến lần khác.

Trước đây, Kỷ Mân cũng ở trong quán cà phê hỏi cậu rằng có muốn tìm một công việc mới không?

Khi đó Lục Nhiên đã từ chối. 

Xếp về mặt tính cách hay địa vị, Kỷ Mân đều tương đối kiêu ngạo, kiểu người  này sau khi bị từ chối thường thường sẽ không quay đầu lại 

Lục Nhiên rất hiểu điều đó, vì vậy ban đầu cậu cũng chỉ dám nhờ đối phương giúp chăm sóc Đại Hoàng.

Không ngờ bây giờ...

Lục Nhiên cầm chiếc điện thoại cũ nát trị giá khoảng năm sáu trăm tệ của mình, lăn một vòng trên giường.

(*tầm 1.9tr)

Kỷ Mân chắc không thiếu trợ lý đâu nhỉ?

Chỉ riêng việc cậu đến gửi Đại Hoàng đã thấy có ít nhất năm trợ lý. Đột nhiên, Lục Nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Cậu nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trên điện thoại của mình như thể đang đối mặt với hồng mang mãng thú. Sau một lúc, cậu thử gửi một tin nhắn:

Đại Hoàng không phá nhà: Kỷ tiên sinh?

Đại Hoàng không phá nhà: Xin hỏi, anh nghĩ tôi với Trương Lân, ai đẹp trai hơn?

Đại ma vương: ?

Bên kia chỉ trả lời một dấu hỏi.

Lục Nhiên còn chưa kịp đợi câu trả lời thì cơn buồn ngủ đã kéo đến, nắm chặt điện thoại rồi ngủ thiếp đi, cứ tưởng mình bất an bồn chồn gì đó vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện ấy thế mà đêm này cậu ngủ rất ngon. Phải nói, lâu lắm rồi cậu mới có một giấc ngủ an lành như vậy thậm chí sáng hôm sau còn suýt dậy muộn.

Ngựa quen đường cũ mua bữa sáng dắt  Đại Hoàng đến Kỷ thị. Trên đường đi, chợt nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại, mở trang trò chuyện.

Kỷ Mân đã trả lời tin nhắn, chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: Đại Hoàng đẹp trai hơn.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, đột nhiên thông suốt, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đậu đậu nhỏ bé tròn xoe của Đại Hoàng một hồi lâu.

Đại Hoàng bị nhìn đến mức không hiểu gì, cứ tưởng ba mình đang chơi đùa với nó, liền nhảy lên người Lục Nhiên.

Lục Nhiên ôm nó, rồi “moa” một cái vào mũi: “Vẫn là con trai của ba có sức hút mà.”

Xem ra không phải vì cậu đẹp trai hơn Trương Lân nên Kỷ Mân mới có ý đồ gì với cậu.

Hôm nay, khi Lục Nhiên đến Kỷ thị, Kỷ Mân không có trong văn phòng.

Một lát sau, Kỷ Mân vừa chỉ đạo công việc cho trợ lý bên cạnh, vừa quay lại văn phòng.

Nhìn thấy Lục Nhiên, anh không quên hỏi: “Cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng gật đầu: “Tôi sẽ làm!”

Rối rắm nhiều như vậy làm cái gì chứ? có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngu!

Nhưng ngay sau đó, cậu lại có chút mơ hồ, hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”

Kỷ Mân ngắn gọn xúc tích: “Chăm sóc tốt con chó của cậu.”

“Hả?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Chỉ thế thôi á?

Lục Nhiên đột nhiên cảm thấy tiền lương này có chút phỏng tay.

Kỷ Mân dừng lại một chút, dường như cũng cảm thấy công việc này hơi đơn giản, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Cứ ở bên tôi, có việc gì bất tiện thì tôi sẽ nhờ cậu làm.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play