Cậu chết lặng mất hai giây, sau đó vẻ mặt như sét đánh giữa trời quang: “Nghỉ việc rồi? Công việc mà tôi khó khăn lắm mới kiếm được, vừa có thể vừa sờ cá còn được bao ăn khuya đó aaaaaaaa.”
(*Sờ cá: làm biếng hoặc làm việc riêng trong giờ làm.)
Chẳng biết tại sao thấy vẻ mặt phát điên của đứa nhóc trong lòng Kỷ mân lại cảm thấy vui sướng kỳ lạ.
Vì vậy, anh gật đầu, lặp lại thêm lần nữa: “Đã nghỉ rồi.”
Khi Lục Nhiên sắp phát điên đến mức chạy vòng vòng tại chỗ, Kỷ Mân lại nhếch miệng, mời gọi: “Có một công việc khác cho cậu, cậu có muốn làm không?”
***
Nhà họ Thẩm.
Cánh cửa phòng ngủ trên tầng ba của Thẩm Tinh Nhiễm từ từ mở ra.
Thẩm phu nhân đặt chìa khóa dự phòng sang một bên, nhẹ nhàng đi đến bên giường của Thẩm Tinh Nhiễm, cúi đầu tìm những sợi tóc rơi vãi trên giường.
Tìm một hồi lâu, nhưng chẳng tìm thấy gì, bà có chút thất vọng ngồi xuống giường, lúc này mới biết mình đã đến trễ một bước.
Giường đã được người giúp việc dọn dẹp xong rồi.
Thẩm phu nhân lấy lại bình tĩnh, nhưng đột nhiên lại có chút hối hận.
Bà đang làm gì vậy?
Chỉ vì nghe một tin đồn, mà bà bắt đầu nghi ngờ Thẩm Tinh Nhiễm là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên?
Thật nực cười.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Thẩm phu nhân vẫn không thoải mái chút nào, bởi Thẩm Tinh Nhiễm trong mắt bà luôn là một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời và tri kỷ nhất của bà.
Bà chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Tinh Nhiễm lại có thể không màng đến thể diện của bà mà lan truyền tin Lục Nhiên là con riêng. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao đứa con ngoan này đã trở thành một người khác rồi. Nhưng nếu...
Nếu Thẩm Tinh Nhiễm thực sự là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên, thì mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn?
Nghĩ vậy nỗi sợ của Thẩm Tinh Nhiễm về việc Lục Nhiên trở về nhà cũng không còn gì khó hiểu nữa.
Thẩm phu nhân ban đầu định tự trấn an mình, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy nghi ngờ, cuối cùng lòng đầy lo âu bước ra khỏi phòng. Bà nhắn tin cho thám tử tư lần trước, yêu cầu ông ta chú ý đến Thẩm Tinh Nhiễm trong khoảng thời gian này một chút.
*
Vài ngày sau, Thẩm phu nhân đi bệnh viện để lấy thuốc giúp bà ngủ ngon hơn. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Phía thám tử tư, chỉ có mấy thông tin vụn vặt được gửi về.
Lòng Thẩm phu nhân dần dần ổn định lại nhưng mà không kéo dài được bao lâu.
Một ngày nọ, khi Thẩm phu nhân đang đi mua sắm, bất ngờ nhận được một tin nhắn từ thám tử tư.
Tin nhắn là một tấm ảnh.
Trong bức ảnh, Thẩm Hồng Nguyên đang cùng với Thẩm Tinh Nhiễm đứng cùng trước một chiếc xe. Cửa xe mở, bên trong là một người phụ nữ mặc váy trắng. Người phụ nữ nọ ngẩng mặt lên nói chuyện với hai người bọn họ. Ba người trông rất thân thiết, như một gia đình.
Trùng hợp, một người bạn bên cạnh Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua, thốt lên: “Ôi, ai chụp lén ảnh gia đình chị đấy? Nói thật nhé, chiếc váy trắng này trông đẹp thật đó.”
Đầu Thẩm phu nhân như bùng nổ, dây thần kinh vừa được thư giãn được vài ngày lại căng cứng trở lại.
Người bạn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bức ảnh này...Góc chụp trông như cảnh bắt quả tang vậy.
Người nọ cố gắng chữa cháy vài câu nhưng chưa kịp nói thì Thẩm phu nhân bất thình lình ngồi phắt dậy.
“Phu nhân, ngài đừng vội, mặt nạ bùn trên mặt ngài vẫn chưa khô mà…”
Thẩm phu nhân nào còn tâm trạng nào mà để ý gì đến mặt nạ bùn nữa chứ, giật cái khăn trên đầu xuống, lấy tay lau sơ mặt rồi lấy áo khoác và túi xách, vội vàng chạy ra khỏi spa.
Bà hấp tấp đi đến công ty của nhà họ Thẩm.
Trợ lý của Thẩm Hồng Nguyên thấy bà hối hả chạy vào, còn tóc hơi rối, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Phu... phu nhân, sao ngài lại đến đây?”
Hắn chặn lại, Thẩm phu nhân càng bực mình, cao giọng: “Sao, tôi không đến được à? Tránh ra!”
Thẩm phu nhân xông thẳng vào văn phòng của Thẩm Hồng Nguyên.
Trợ lý vội nói: “Chủ tịch đang bàn chuyện làm ăn!”
“Bàn chuyện làm ăn? Làm ăn gì chứ?”
Thấy con hồ ly kia thì đúng hơn!
Cơn giận của Thẩm phu nhân bùng lên, đá một cú vào cửa văn phòng của Thẩm Hồng Nguyên đến mức giày cao gót da cừu non của bà cũng rơi ra.
Trong văn phòng, Thẩm Hồng Nguyên đang giới thiệu với khách hàng về Thẩm Tinh Nhiễm:
“Con trai út của tôi, vừa vào đại học, bây giờ đang được nghỉ, tôi đưa nó đến đây để học hỏi một chút…”
“Tôi biết chứ, là Tiểu Nhiễm mà… Con trai tôi thường nhắc đến cậu ấy…”
Khách hàng nói vài lời xã giao, trong mắt Thẩm Hồng Nguyên thoáng hiện lên sự hài lòng.Dự án lần này rất quan trọng, có thể dựa vào mối quan hệ của mấy đứa nhỏ để mở rộng là tốt nhất…
Đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” vang lên từ cửa phòng.
Ngay sau đó, cửa văn phòng mở toang, Thẩm phu nhân lao vào, mặt tức giận hầm hầm nhưng khi vào phòng thì lại không thấy người phụ nữ mặc váy trắng trong bức ảnh đâu.
Đột nhiên tỉnh táo lại, hiện tại dáng vẻ của bà không được ổn lắm, mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào bà. Nói gì nói, bà vẫn là một quý bà giàu có.
Lúc này bà nhanh chóng nảy ra một kế, thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ ngực như thể vừa trải qua một cơn hoảng loạn.
Bà nhìn Thẩm Hồng Nguyên, trách móc: “Lúc đang làm đẹp thì em mơ thấy ác mộng vội vàng chạy đến giờ thấy anh không sao, em yên tâm rồi.”
Mọi người trong phòng nghe thế liền nở nụ cười thoải mái.
Khách hàng trêu đùa Thẩm Hồng Nguyên: “Thẩm tổng thật may mắn, phu nhân lúc nào cũng lo lắng cho ngài.”
Thẩm Tinh Nhiễm đứng bên cạnh cũng cười theo: “Bình thường cũng có mẹ là quan tâm đến ba nhất.”
Thẩm phu nhân cũng cười theo nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Buổi tối, Thẩm phu nhân, Thẩm Hồng Nguyên cùng Thẩm Tinh Nhiễm cùng nhau trở về nhà.Bề ngoài, cả ba người trông rất hòa thuận, nhưng thực ra ai cũng có tâm sự riêng.
Thẩm Hồng Nguyên vừa vào nhà, liền gọi người giúp việc đến hỏi: “Lục Nhiên đã về chưa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Người giúp việc trả lời: “Chưa!”
Nghe được câu trả lời này, Thẩm Hồng Nguyên mới mơ hồ thả lỏng.
Nếu nói trước đây Lục Nhiên chỉ là không khí trong nhà, đồng thời kiêm luôn cái bao cát để trút giận, thì sau vụ việc trên bàn ăn lần trước, cộng thêm chuyện nó đi nhảy disco lúc nửa đêm, Thẩm Hồng Nguyên gần như không còn hét vào mặt Lục Nhiên nữa.
Dù gì Thẩm Hồng Nguyên thỉnh thoảng vẫn ở nhà ăn cơm, ngủ nghỉ. Ông quay sang nhìn Thẩm phu nhân, nghi ngờ hỏi: “Gần đây tâm trạng bà có phải tâm trạng không được tốt không?”
Hai người cũng đã chung sống gần ba mươi năm, Thẩm Hồng Nguyên hiểu rất rõ vợ mình, bà hôm nay xông vào văn phòng, lý do chắc chắn không đơn giản như ngoài miệng.
Thẩm phu nhân xoa trán, không trả lời.
Thẩm Hồng Nguyên nhìn bà, trầm giọng nói: “Dự án lần này rất quan trọng.”
Hàm ý trong lời nói là muốn bà đừng gây chuyện.
Thẩm phu nhân thầm cười nhạo trong lòng. Bây giờ nhà họ Thẩm chủ yếu dựa vào con trai cả Thẩm Tinh Dục chống đỡ, Thẩm Hồng Nguyên có thể có dự án quan trọng gì cơ chứ?
Đột nhiên, Thẩm phu nhân tỉnh ngộ, mặc dù bà hay xúc động nhưng tốt xấu gì cũng thấy không ít thủ đoạn của các gia đình quyền thế. Bản thân bà dù nghi ngờ ‘con nuôi’ là ‘con riêng’ của Thẩm Hồng Nguyên, nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Nếu nói ra, chẳng phải sẽ đánh động rắn trong cỏ hay sao?
Hơn nữa, bà chẳng có gì phải sợ vì bà có đến ba người con trai.
Dù Thẩm Tinh Nhiễm là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên, nhưng chẳng phải bà còn có Lục Nhiên đểlấp vào đó sao?
Đúng lúc này, Lục Nhiên dắt chó trở về.
Thẩm phu nhân đột nhiên chỉ vào Lục Nhiên, nói: “Gần đây tâm trạng của tôi không yên, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy vẫn nên nhận lại Tiểu Nhiên về nhà họ Thẩm.”