Động tác của Lục Nhiên khựng lại, chăm chú nhìn vào người đối diện. Không biết có phải cậu nhạy cảm quá hay không, sao lời nói này có chút âm dương quái khí thế nhỉ?
Ngày nào cậu chẳng đến, sao lại bảo là hiếm khi?
Kỷ Mân có vẻ cũng nhận ra cảm xúc kỳ lạ này, ngừng lại một lúc, dùng giọng đều đều thêm vào: “Sao hôm nay rảnh rỗi vậy?”
“Hôm nay tiệm cà phê tan làm sớm một tiếng, tôi nghỉ một chút rồi sẽ đi ngay.” Lục Nhiên trả lời.
Cậu đưa Đại Hoàng ra ngoài để giải quyết việc vệ sinh. Lúc trở lại, cậu vừa vuốt ve Đại Hoàng vừa lén lút quan sát Kỷ Mân. Gương mặt của người ngồi sau bàn làm việc vẫn lạnh lùng như mọi khi, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Nhưng Lục Nhiên có cảm giác rằng…người này hôm nay có chút không vui.
Thực ra, Lục Nhiên rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Nếu không, kiếp trước cậu sẽ không vì gia đình nhà họ Thẩm mà làm biết bao nhiêu chuyện khiến bản thân phải chịu ấm ức như vậy.
Bây giờ cũng vậy, tuy rằng phần lớn thời gian cậu sẽ chọn áp dụng thái độ mọi chuyện không liên quan đến mình. Nhưng đối với Kỷ Mân thì...
Lục Nhiên không chút do dự, hỏi thẳng: “Gần đây anh không vui đúng không?”
Động tác của Kỷ Mân khựng lại, tỉnh bơ hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”
Lục Nhiên nghĩ sao nói vậy: “Bởi vì anh trông có vẻ không vui mà.”
Cuối cùng Kỷ Mân cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đứa nhỏ ngước mặt lên, chăm chú nhìn anh, nói: “Có phải anh không thích chó, hay là không muốn thức khuya không? Nếu có anh cứ nói với tôi. Tôi có thể đưa Đại Hoàng về sớm, gửi nó ở chỗ khác.”
Ngừng một lúc lại tiếp tục: “Vốn dĩ để Đại Hoàng ở đây là anh đang giúp tôi rồi, vì vậy anh không cần phải làm khó bản thân mình đâu.”
Giọng điệu rất chân thành, thẳng thắn ánh mắt trong veo của tuổi trẻ, như thể đang nghiêm túc lo lắng rằng có cảm thấy không thoải mái hay không nhưng lại ngại nói ra.
Sự lo lắng ấy quá chân thành, quá nghiêm túc khiến Kỷ Mân chợt cảm thấy hơi buồn cười.Đứa nhỏ này sao lại nghĩ rằng, với thân phận của anh, anh lại phải tự làm khó mình?
“Không có” Kỷ Mân đáp.
Lục Nhiên chớp mắt vài lần: “Hả?”
Kỷ Mân bổ sung: “Những gì cậu nói, đều không có.”
“À?” Lục Nhiên chợt hiểu, rồi thở phào: “Ồ, không có thì tốt.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, không gian trong văn phòng lại trở nên im lặng.
Kỷ Mân nhìn đồng hồ, rồi mở máy tính, bắt đầu một cuộc họp ngắn xuyên quốc gia. Chờ cuộc họp kết thúc anh mới nhận ra văn phòng quá yên tĩnh.
Kỷ Mân ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Lục Nhiên đã không còn ở đó nữa. ( truyện trên app T Y T )
Cánh cửa văn phòng cũng đã đóng lại. Đồng thời, Đại Hoàng cũng không thấy đâu.
Kỷ Mân cau mày, theo thời gian này thì Lục Nhiên chắc chắn vẫn phải đi làm thêm, không thể nào đã đưa Đại Hoàng về.
Đứa nhỏ này không phải là...
Anh mới điều khiển xe lăn ra khỏi bàn làm việc, thì từ ngoài cửa văn phòng vang lên có tiếng cào nhẹ.
Kỷ Mân đi qua, mở cửa, thấy Đại Hoàng đứng ở đó. Trái tim vừa mới nhẹ nhàng thắt lại thoáng hạ xuống.
Cửa mở, nhưng Đại Hoàng lại không lập tức đi dô, mà lại vài bước vào trong hành lang.
Linh cảm rục rịch trỗi dậy Kỷ Mân theo nó đi ra.
Đi được mấy bước, chỉ thấy đứa nhỏ vừa rồi còn vui vẻ nhảy nhót đang ngồi tựa vào tường. Hai tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm chú chó, nhưng đầu đã nghiêng sang một bên, ngủ say như chết.
Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Anh sững người mất vài giây, rồi mới nhận ra có lẽ đứa nhỏ này vì sợ nghe trúng “bí mật thương mại”, nên đã chủ động ra ngoài khi anh họp.
Chắc gần đây quá mệt mỏi nên ngủ thiếp trong hành lang. Đứa nhỏ ngủ rất say, tiếng thở hơi nặng nề.
Kỷ Mân chợt đưa tay lên xoa xoa trán, điều khiển xe lăn đến gần hơn, lấy tấm chăn mỏng trên chân, cúi người đắp lên người đứa nhỏ đang ngủ say kia.
Cũng may vừa tan làm không lâu, hành lang vẫn còn chút hơi ấm từ máy sưởi trung tâm. Nếu không, với tình trạng này chắc chắn phải vào viện.
Kỷ Mân bật công tắc điều hòa, tăng nhiệt độ lên một chút, nhìn đồng hồ, đột nhiên không còn hứng thú làm việc nữa.
Cứ như vậy, dừng lại ở hành lang.
Ngồi trên xe lăn, anh nhìn đứa nhỏ đang ngủ dưới sàn. Vì ai kia đang ngủ say, anh cũng không còn cần phải kiềm chế nữa, lặng lẽ quan sát từng chi tiết: từ mái tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi, quầng thâm sâu dưới hàng mi dài, đến cơ thể ngày càng gầy guộc, thêm những ngón tay đỏ bầm, hơi sưng lên vì lạnh.
Anh còn thấy, chiếc áo khoác của cậu có một lỗ nhỏ bị cháy xém bởi tàn lửa. Bên trong lỗ hổng đó không phải là lớp lông vũ mềm mại, mà chỉ là mấy sợi tổng hợp bình thường.
Kỷ Mân chợt nhận ra mấy ngày gần đây, đúng là anh đã có chút không vui nhưng lại không thể nói rõ được tại sao lại không vui, đó chỉ là một cảm giác thoáng qua, dễ dàng bị khơi dậy bởi mấy chuyện vụn vặt.
Như khi thấy một chú chó hoang mình thường cho ăn, nhưng lại chạy theo tìm thức ăn từ người khác mà trở nên nhếch nhác. Nhìn thấy thì khó chịu song lại không có quyền khó chịu.
Đột nhiên điện thoại di động trên người đứa nhỏ rung lên, rơi ra khỏi túi quần.
Kỷ Mân phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy. Đứa nhỏ bị tiếng chuông làm phiền, khẽ cựa mình.
Ngón tay Kỷ Mân hơi động, theo phản xạ nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Cúp cuộc gọi mới nhìn thoáng qua màn hình, trên đó hiện lên tên người gọi là: “Quản lý trung tâm thương mại”.
Xem giờ, Kỷ Mân nhận ra đã gần gần bảy rưỡi rồi.
Có lẽ đó là quản lý công việc làm thêm, thấy Lục Nhiên không đến nên gọi điện hỏi.
Một lúc sau, người này lại gọi đến lần nữa.
Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ đang ngáy nhẹ, cầm điện thoại, điều khiển xe lăn ra xa.
Đợi đến khi xác định khoảng cách sẽ không ồn ào phiền người đang ngủ, anh mới bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông, to tiếng nhưng vẫn giữ được lịch sự đang đè nén cơn bực bội: “Sao còn chưa đến? Trời lạnh thế này mà tôi đợi cậu hơn mười phút rồi đó.”
Kỷ Mân bình tĩnh, phong thái điềm đạm trả lời: “Xin lỗi, hôm nay Lục Nhiên không thể đến.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe giọng anh, cũng dần hạ giọng, nhưng rất nhanh, ông ta lại la lên “Có chuyện gì sao? Giờ tôi tìm người thay thế cũng không kịp nữa.”
Giọng Kỷ Mân vẫn đều đều trả lời: “Cậu ấy sẽ không làm công việc này nữa. Tôi sẽ bồi thường cho mọi tổn thất của ông, sẽ có người liên hệ với ông sớm.”
Kỷ Mân cúp máy, sau đó đưa số điện thoại của người quản lý cho trợ lý của mình, nói ngắn gọn tình huống.
Lục Nhiên ngủ một mạch đến mơ hồ, tỉnh dậy mới hơi cựa mình— nghe tiếng xương cổ, xương eo kêu lách cách.
Khoảnh khắc cậu nhận ra mình đã ngủ quên, trái tim cậu lạnh toát.
Thời tiết lạnh như vậy mà lại ngủ lâu ở hành lang như vậy, có khi nào cậu sắp đi lên trên kia không?
Nhưng sau khi đứng dậy, ngoài việc cổ và lưng bị cứng lại vì cuộn lại những chỗ khác vẫn còn ổn chán, cậu nhanh chóng nghĩ đến gì thế đưa tay tìm điện thoại di động.
Điện thoại di động rơi ngay bên tay, cầm lên nhìn màn hình — 10 giờ 30 tối.
Lục Nhiên choáng váng, mắng một tiếng rồi như một con cá bật nhảy thẳng lên. Cùng lúc đó, cậu thấy một người đang ngồi trên xe lăn gần đó.
Lục Nhiên quên cả việc thắc mắc người này sao lại ở hành lang, chỉ lẩm bẩm: “Tiêu rồi, tiêu rồi, công việc làm thêm của tôi phải làm sao đây!”
Lục Nhiên lật đật lôi điện thoại ra gọi cho người phụ trách.
Một giây trước khi cậu bấm số, người đàn ông ngồi trên xe lăn bỗng nói: “Tôi giúp cậu nghỉ việc rồi.”
Lục Nhiên: “?”
Lục Nhiên: “!!!!!”