Kỷ Mân vươn ngón tay dài nhấn nhẹ công tắc.
Mặt dây chuyền “cạch” một tiếng mở ra — Kỷ Mân giật giật chân mày.
Nửa bên trong mặt dây chuyền khắc số điện thoại và thông tin liên hệ. Còn nửa kia...
In hình ảnh thẻ của anh.
Tấm ảnh nằm gọn trong mặt dây chuyền nhỏ hẹp, tỏa ra một luồng khí chết chóc lạnh lẽo...
Gân xanh trên trán giật giật, lạnh lùng nói: “Cậu giải thích đi!”
Lục Nhiên tỉnh rụi đáp: “Đây là bùa hộ mệnh đó!”
Kỷ Mân hoàn toàn không tin vào mấy lời vô nghĩa của cậu: “Tháo ra.”
Lục Nhiên chỉ vào bức ảnh trên mặt dây chuyền, nghiêm túc nói: “Nếu nhà họ Thẩm dám động đến Đại Hoàng, tôi sẽ mở mặt dây này cho họ xem. Nhìn thấy ảnh anh, chắc chắn họ sẽ không dám làm gì đâu.”
Kỷ Mân: “...”
Cũng có lý đấy chứ.
“Muốn làm gì thì làm.” Anh buông xuôi.
Sau khi bị gọi lại, Lục Nhiên cũng không vội đi. Giờ vẫn còn sớm, cậu ngồi xuống ghế sô pha ôm Đại Hoàng, ngước lên hỏi Kỷ Mân: “Mấy giờ anh tan làm vậy?”
Kỷ Mân hơi bất ngờ, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chân anh bị tật, tính khí bằng mắt thường cũng thấy không hề dễ gần, nên phần lớn mọi người đều giữ khoảng cách với anh. Đứa nhỏ này lúc trước cũng vậy song dạo gần đây, Lục Nhiên giống như đã gỡ bỏ hết rào cản tâm lý gì đó. Không chỉ dám nhờ anh nuôi chó giúp, mà còn táo bạo đến mức in ảnh của anh rồi treo lên cổ con chó. Bây giờ, đứa nhỏ này còn dám hỏi cả giờ tan làm của anh.
Giống như… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đại Hoàng bị ôm lâu nên chán, nhảy xuống khỏi lòng Lục Nhiên rồi đi nằm bên cạnh xe lăn của Kỷ Mân.
Kỷ Mân cúi xuống nhìn con chó nhỏ bên chân, rồi ngước lên nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên sofa.
Giống như một chú chó hoang được thuần hóa. Lúc mới đầu đầy rẫy sự đề phòng, nhưng giờ lại vẫy đuôi vui vẻ mỗi khi thấy anh.
“Vì anh tan làm muộn.” Lục Nhiên giải thích: “Nếu anh rảnh, tôi sẽ đến đón Đại Hoàng muộn hơn một chút như vậy buổi tối tôi có thể tranh thủ làm thêm một chút nữa.”
Kỷ Mân theo phản xạ nhíu mày, nhìn lướt qua thân thể gầy yếu của ai kia, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu đã tan làm lúc bảy giờ rồi.”
“Đúng vậy!Sắp đến Tết rồi, lương làm thêm ca tối rất cao đó!” ,Mắt Lục Nhiên lấp lánh, giống như một chú chó con phấn khích khi nói về món ăn mới tìm được.
Động tác trên tay Kỷ Mân thoáng dừng lại, ngón tay khẽ xoa xoa khớp ngón, rồi thản nhiên đưa ra một khoảng thời gian: “Mười một giờ.”
Lục Nhiên ngạc nhiên, trên mặt lộ rõ sự cảm thán.
“Làm đến chức chủ tịch mà vẫn phải làm việc muộn thế sao.”
“Yên tâm đi, trước mười một giờ tôi nhất định sẽ đến!” Lục Nhiên làm một động tác tay “OK” rồi nhanh chóng rời đi.
Nói là làm, ngay trong đêm đó Lục Nhiên đã tìm được một công việc làm thêm. Rõ ràng cậu ngày càng bận rộn hơn.
Thời gian Đại Hoàng ở lại văn phòng của Kỷ Mân cũng lâu hơn. Điều này với Kỷ Mân lại có vẻ là một chuyện tốt.
Trong những giờ làm việc dài và buồn chán vào ban đêm, thỉnh thoảng anh sẽ dừng lại một chút nhìn chú chó nhỏ đang ngủ trên ghế sô pha.
Hoặc khi Đại Hoàng đứng dậy vận động, Kỷ Mân sẽ chơi trò ném bóng với nó. Con chó nhỏ này được dạy rất tốt, biết cách ngậm quả bóng rồi đưa lại cho người chơi, đợi được ném tiếp, giúp Kỷ Mân ngồi trên xe lăn không cần phải cúi xuống vất vả nhặt bóng.
Chỉ là …đứa nhỏ đến đón chó vào buổi tối, tình trạng của cậu rõ ràng không ổn.
Lục Nhiên hối hả chạy vào.
Kỷ Mân dừng động tác ném bóng, ngước đầu nhìn lên.
“Tôi không đến muộn chứ?” Lục Nhiên hỏi, trán cậu còn lấm tấm mồ hôi sau khi chạy tới.
Kỷ Mân quét ánh mắt qua đứa nhỏ, dưới hàng mi dài của cậu, anh vẫn thấy được quầng thâm mờ mờ.
“Lần sau đừng đến muộn thế.” Anh dời tầm mắt, lạnh nhạt nói.
“Ô cê ô cê.” Lục Nhiên gật đầu lia lịa, rồi ôm Đại Hoàng đi.
Hai, ba ngày sau, Lục Nhiên quả thật đến sớm hơn một chút.
Cậu vẫn dáng vẻ vội vã chạy vào, trời lạnh nhưng người cậu vẫn đẫm mồ hôi.
Kỷ Mân nhìn đối phương rồi khẽ cau mày, không để cậu phát hiện.
Sắp đến cuối năm, trời càng lúc càng lạnh hơn, người khác mặc ngày càng thêm nhiều lớp áo dày, nhưng Lục Nhiên vẫn chỉ mặc hai cái áo khoác mỏng manh. Không biết có phải gần đây cậu lại gầy đi không, nhưng bộ quần áo vốn đã không dày dặn lại trông càng rộng hơn. ( truyện trên app tyt )
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua.
Quầng thâm dưới mắt đứa nhỏ ngày càng đậm hơn, chuyển thành màu đen xanh — dấu hiệu của sự mệt mỏi.
Hôm đó, Kỷ Mân nhìn cậu thiếu niên mà lẽ ra phải được nghỉ ngơi trong căn phòng ấm áp để tận hưởng kỳ nghỉ đông, không nói gì thêm.
Buổi tối, ngồi trên xe trở về, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, lên hỏi tài xế: “Từ đây đến Bích Thúy Viên xa không?”
Bích Thúy Viên là khu biệt thự của nhà họ Thẩm.
Tài xế ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời sau khi ước lượng: “Lái xe mất khoảng nửa tiếng.”
Kỷ Mân không trả lời, dường như chỉ thuận miệng hỏi.
Nếu đi bộ thì thời gian sẽ lâu hơn nhiều. Dắt theo một con chó, chắc chắn đứa nhỏ này sẽ không chịu bỏ tiền đi taxi.
* *
Hôm nay trời khá lạnh, khi Lục Nhiên bước ra khỏi thang máy, hơi nóng trên người cậu dường như đã tan hết.
“Chào buổi tối.” Cậu chào như mọi lần rồi đẩy cửa bước vào.
Ngẩng đầu lên, cậu đối diện với ánh mắt có phần lạnh lùng của ai kia.
“Sao vậy?” Lục Nhiên giật mình.
Ánh mắt cậu lướt quanh văn phòng, không thấy có gì khác thường, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Đại Hoàng gây chuyện à?”
Kỷ Mân nhanh chóng dời mắt đđi, nói: “Nó ngoan hơn cậu.”
Lục Nhiên: “...”
Cậu không hiểu tại sao hôm nay tâm trạng của người này lại có vẻ không tốt, khom người xuống bế Đại Hoàng lên.
Ngay lúc cậu vừa ôm Đại Hoàng, người đàn ông phía sau đột nhiên nhắc nhở: “Tóc.”
Lục Nhiên ngơ ngác: “Hả?”
Tầm mắt Kỷ Mân lại quét qua, lần này anh mô tả cụ thể hơn: “Tóc mái.”
Lục Nhiên đưa tay lên vuốt một cái — vuốt ra một lớp băng mỏng. Đó do mồ hôi đã ngấm vào tóc rồi kết thành băng.
Cậu không để ý, lau sạch tay, cảm ơn Kỷ Mân rồi chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc cậu sắp bước ra khỏi cửa, người đàn ông trầm lặng sau lưng bỗng cất giọng hỏi, như thể đó chỉ là một câu hỏi vô thưởng vô phạt: “Tối cậu về muộn, nhà họ Thẩm có khóa cửa không?”
Lục Nhiên sững người, sau đó cười đắc ý đáp: “Cái này tôi có kinh nghiệm rồi. Nếu khóa cửa tôi sẽ dựng lều ngủ ngay trước cổng.”
Kỷ Mân: “...”
Anh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào trước chiêu trò kỳ lạ của Lục Nhiên, hay nên ngạc nhiên khi nhà họ Thẩm thực sự đã từng khóa cửa nhốt đứa nhỏ này bên ngoài.
Một lời mời có phần hơi vượt giới hạn, cuối cùng lại mắc nghẹn trong cổ họng.
Kỷ Mân khoát khoát tay, ý bảo Lục Nhiên đi nhanh.
Lục Nhiên lanh lẹ lăn khỏi phòng.
Khi cậu đi, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lùi xe lăn về phía cửa sổ sau lưng, vén rèm, nhìn xuống dưới.
Vừa vặn thấy đứa nhỏ dắt theo chó ra khỏi cửa chính Kỷ thị.
Cửa kính vừa mở, một cơn gió lạnh bất ngờ ập đến khiến Lục Nhiên phải lùi lại vài bước, luống cuống đội mũ của chiếc áo khoác lên đầu, sau đó cúi người bế Đại Hoàng vào lòng, chạy nhanh ra ngoài.
Kỷ Mân ngồi yên bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Lục Nhiên từ từ khuất dần.
Anh thầm nghĩ: Lạnh chết đứa nhỏ không biết nghe lời này đi.
*
Ngày hôm sau,
Mới sáu giờ Lục Nhiên đã đến văn phòng của Kỷ Mân.
“Hiếm khi thấy cậu đến sớm thế.” Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên.