Điều đáng nói hơn nữa là tin đồn này lại do chính đứa con trai mà bà yêu thương nhất, Thẩm Tinh Nhiễm, truyền ra ngoài. Điều này khiến Thẩm phu nhân vô cùng tức giận, cảm thấy như vừa đấm vào bông, chẳng có gì để xả hết sự bức bối trong lòng.
Bà dần trở nên nghi ngờ, cho rằng có khi Thẩm Hồng Nguyên còn có thêm một đứa con riêng khác ở ngoài nữa. Vì tình trạng này, thường xuyên âm dương quái khí nên Thẩm Hồng Nguyên cũng chẳng ở nhà nhiều.
Hôm nay, Thẩm phu nhân bước ra khỏi phòng, vừa đứng ở cầu thang thì nghe thấy tiếng của Thẩm Hồng Nguyên từ tầng dưới vọng lên. Thẩm phu nhân chỉnh lại tâm trạng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn.
Tin đồn về con riêng vẫn chưa lắng xuống, nếu còn lan thêm tin chồng bà không ở nhà, thiên hạ sẽ tha hồ cười cợt.
Thẩm phu nhân đi xuống vài bậc, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thẩm Hồng Nguyên. Bà liếc nhìn xuống, thấy ông đang nói chuyện với Thẩm Tinh Nhiễm, cả hai đang cười nói vui vẻ.
Không biết Thẩm Tinh Nhiễm nói gì, chọc cho Thẩm Hồng Nguyên cười ha hả lần nữa. Lúc trước nhìn cảnh tượng này, bà sẽ mỉm cười ấm áp nhưng bây giờ nhưng giờ không hiểu sao trong lòng bà lại dâng lên một cảm giác khó chịu vô cùng.
Thẩm Tinh Nhiễm đã dẫm lên điểm mấu chốt của bà, nên trong khoảng thời gian này bà không hề cho Thẩm Tinh Nhiễm sắc mặt tốt nào. Mà Thẩm Hồng Nguyên không những không trách mắng Thẩm Tinh Nhiễm, mà càng ngày ông càng đối xử tốt với hắn hơn.
Xuống dưới tầng, sự bình tĩnh mà bà cố gắng duy trì đã tan biến, đi ngang qua sô pha, liếc nhìn hai người họ, cất giọng đầy mỉa mai: “Tình cảm hai cha con ông tốt quá nhỉ.”
Thẩm Hồng Nguyên không thể chịu nổi kiểu nói chuyện này, cau mày đáp: “Bà nói chuyện kiểu gì vậy?”
Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu, không nói một lời, ngược lại cơn giận của Thẩm phu nhân thì bùng phát.
Sao hai cha con này lại hợp nhau như thế? Sao bà lại trở thành người ngoài trong ngôi nhà của chính mình?
Thẩm phu nhân nổi trận lôi đình bỏ ra ngoài. Bà hẹn vài người bạn đi làm đẹp. Trước đây, lúc nào xung quanh bà cũng có rất nhiều quý phu nhân nhà giàu. Nhưng trong khoảng thời gian này có ánh mắt của vài người làm cho nàng cùng không thích nên dần dần cắt đứt quan hệ.
Lần này, Thẩm phu nhân chỉ mời ba người bạn, một người trong số đó đến muộn.
“Bà Lý sao giờ này vẫn chưa tới?” Một người hỏi.
“Có lẽ ở nhà có chuyện gì đó.” Người kia đáp.
Thẩm phu nhân nằm ở trên giường mát xa, cũng có chút mất hứng, trong lòng suy tính liệu có nên cắt đứt mối quan hệ với Lý phu nhân hay không. Nhưng chưa kịp quyết định thì tấm rèm phòng massage được vén lên, Lý phu nhân với thân hình hơi đẫy đà, mồ hôi nhễ nhại bước vào.
Trời mùa đông lạnh lẽo mà bà vẫn đổ mồ hôi được, Lý phu nhân ngồi phịch xuống ghế sô pha, cầm cuốn tạp chí vừa phe phẩy quạt mát vừa thở dốc.
“Trời ơi, bà sao vậy? Chạy bộ tới đây à?” Một người đùa hỏi.
“Đừng nhắc nữa!” Lý phu nhân xua tay, nói tiếp: “Hôm nay tôi vừa hóng được một quả dưa rất to!”
“Chuyện gì vậy?” Cả nhóm ngay lập tức tỏ ra hào hứng.
Thẩm phu nhân cũng nghiêng tai lắng nghe.
Lý phu nhân kể: “Em họ tôi ở quê lấy gả cho một đại gia mới nổi, hồi tôi kể rồi đó, nhớ không?”
“Nhớ, nhớ mà! Mau kể đi.”
“Sau khi kết hôn, hai người họ không có con cái gì, nhưng tên nhà giàu mới nổi đó cũng chẳng quan tâm, hai người đã quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.” Lý phu nhân bắt đầu kể: “Ai cũng khen người chồng này tốt bụng, gia đình hòa thuận, đứa trẻ cũng lớn khôn rồi. Nhưng kết quả các bà các đoán được không?”
“Sao nói đi nhanh.”
Lý phu nhân vỗ tay cái chát, cao giọng nói: “Hóa ra đứa trẻ đó chính là con ruột của ông chồng đó.”
Mấy người có chút mơ hồ: “Là sao? Không phải là nhận nuôi à? Một chập sao lại biến thành con ruột rồi?”
Bàn tay đeo đầy nhẫn kim cương của Lý phu nhân cũng vung ra tàn ảnh:
“Thì do đứa nhỏ này là con riêng của ông ta với một người đàn bà khác, danh nghĩa là con nuôi nhưng thực ra là để hợp thức hóa đứa con riêng thành con chính thức.”
“Mẹ ơi! Thật không thể tin được!”
“Thế chẳng phải em họ bà nuôi con của người khác mà không hay biết sao?”
Hai vị phu nhân còn lại bàn tán say sưa.
Thẩm phu nhân nằm trên giường mát xa, bỗng nhiên cảm thấy một cơn lạnh lẽo ập đến, vô thức nắm chặt tấm ga giường trắng tinh bên dưới.
*
Mấy ngày nay, Kỷ Mân đi công tác. Trước khi đi anh đã dặn trợ lý của mình tiếp tục để Đại Hoàng trong văn phòng. Hằng ngày, Lục Nhiên đều đến đón Đại Hoàng sau giờ làm. Thật ra, nếu anh không nói ra điều đó, chuyện có lẽ đã không đến mức khiến người ta chú ý nhưng một lời tuôn ra miệng, sự tồn tại của Đại Hoàng lập tức trở nên bí ẩn.
Trong khoảng thời gian anh không có mặt, nhiều người thỉnh thoảng cứ đi qua đi lại trước văn phòng của chủ tịch để nhìn lén con chó nhỏ màu vàng trên ghế sô pha.
Về lai lịch của Đại Hoàng, thậm chí đã được truyền ra tới một trăm tám mươi bản khác nhau, thậm chí có tin đồn nói rằng con chó này do người bạn đời trước của Kỷ Mân tặng. Vừa yêu vừa hận cho nên không muốn nuôi ở trong nhà cũng không nỡ cho đi, nên đành để nó ở công ty.
Lúc giao đồ ăn Lục Nhiên nghe được lời đồn này, không biết nên khiếp sợ năng lực tưởng tượng của nhóm người này hay vì một người trông khó gần như Kỷ Mân lại từng có bạn đời.
Nhưng vừa nghĩ tới phía trước còn có bỏ thêm một chữ “trước”, lại cảm thấy hình như rất hợp lý.
Kỷ Mân hoàn toàn không biết về những chuyện này. Ngược lại anh có chút tò mò về việc tại sao Lục Nhiên lại đòi ảnh của mình.
Lúc anh hỏi, Lục Nhiên chỉ đáp qua loa rằng muốn in vài thứ.
Kỷ Mân nhíu mày, nghĩ đến những bạn trẻ hâm mộ thần tượng thường thích in ảnh họ ra dán trên tường mà Lục Nhiên năm nay mới mười chín tuổi, cái tuổi có thể làm những việc như thế.
Do đó, anh chỉ bảo trợ lý tìm một tấm ảnh thẻ để gửi cho Lục Nhiên.
Sáng hôm đó, Kỷ Mân vừa xuống máy bay đã vội vàng tới công ty. Anh đến sớm hơn thường lệ, trong lúc đang suy nghĩ cách thuyết phục đứa nhỏ nào đó tập trung vào việc học.
Lục Nhiên đã dắt Đại Hoàng tới, trên tay còn cầm một cái hộp, vừa vào cửa đã quen thuộc chào hỏi: “Chào buổi sáng!”
Kỷ Mân đáp lời, vừa xem lịch trình hôm nay, vừa kín đáo quan sát cậu nhóc.
Lục Nhiên nhanh chóng mở cái hộp, lấy ra một chiếc vòng cổ cho chó, nhìn một lúc, khóe miệng co giật rồi nén cười, sau đó đeo vòng cổ lên cho Đại Hoàng.
Sau khi đeo xong, xoa đầu Đại Hoàng hai cái, cố nén cười khen: “Hợp quá đi!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nói xong, đứa nhỏ quay đi định dẫn chó ra ngoài.
Trực giác Kỷ Mân mách bảo có gì đó liên quan đến mình, lạnh lùng lên tiếng: “Quay lại.”
Bước chân Lục Nhiên khựng lại.
Kỷ Mân hỏi: “Cậu đeo cho nó cái gì đó?”
“Không có gì đâu.” Lục Nhiên đáp: “Chỉ là một thứ trông rất oai vệ thôi mà.”
Kỷ Mân không thèm nghe lời lấp liếm của cậu, lạnh nhạt bảo: “Bế nó lại đây cho tôi xem.”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lục Nhiên biết rõ nếu mình chạy người này cũng không tiện đuổi theo nhưng mà khí thế đối phương quá mạnh, vừa lên tiếng cậu đã không tự chủ được làm theo.
Lục Nhiên ôm đại Đại Hoàng lề mà lề mề đi tới bàn làm việc của Kỷ Mân.
Chờ Lục Nhiên ôm tới Kỷ Mân mới chậm rãi hạ mắt, lướt qua chiếc vòng cổ mới của Đại Hoàng.
Trên vòng cổ treo một mặt dây kim loại hình tròn. Bên ngoài in hình một chiếc xương, bên cạnh còn có một cái công tắc nhỏ.