Kỷ Mân như thể bị mắc OCD tiếp tục hỏi: 【Thế tại sao nó không chịu uống nước?】
Đại Hoàng không phá nhà trả lời: 【Vì nó muốn anh rắc thêm bột sữa dê vào, trong cặp có đấy.】
Kỷ Mân: “...”
Kén chọn y như chủ.
Tối đó, Lục Nhiên tan làm, đến tòa nhà Kỷ thị.
Đa phần nhân viên đã tan làm về nhà. Chỉ còn một phần nhỏ vẫn đang tăng ca.
Lục Nhiên đi tới tầng văn phòng chủ tịch.
Khoảng thời gian trước cậu đến đây khá nhiều nhưng chỉ đến giao hàng.
Hiện tại người trong đây đã vắng đi rất nhiều, xung quanh im ắng. Lục Nhiên chầm chậm đi về phía văn phòng ở trong cùng. Đi được một lúc, cậu dừng lại, cảm thấy mình giống như một chiến binh đang khám phá hang động của rồng.
À không, là một chiến binh đi giải cứu công chúa.
Chỉ có điều công chúa này tên là Đại Hoàng.
Lục Nhiên ý nghĩ của mình chọc cười.
Nhưng sự thật là, đã lâu rồi cậu chưa cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ như khi đến đón Đại Hoàng lúc này.
Trước đây, để Đại Hoàng ở phòng bảo vệ của cô nhi viện, rồi gần đây lại gửi nó ở cửa hàng thú cưng.
Mỗi lần tan làm, Lục Nhiên đều vội vã chạy đến.
Trên đường, trong đầu cậu chỉ hiện lên hình ảnh Đại Hoàng bị tai nạn xe.
“Cốc cốc”
Lục Nhiên gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.” Là giọng nói lạnh lùng và trầm ổn như mọi ngày.
Lục Nhiên đẩy cửa bước vào. Văn phòng đơn giản lại rộng rãi đập vào mắt, khiến cậu hơi ngẩn ngơ.
Trước khi vào, cậu từng nghĩ văn phòng của Kỷ Mân sẽ như thế nào. Vì Kỷ Mân đi lại không tiện, đây lại là không gian riêng của đối phương, có lẽ sẽ có nhiều thiết kế đặc biệt.
Nhưng khi vào rồi, Lục Nhiên phát hiện ra văn phòng của Kỷ Mân rất bình thường. Bình thường đến mức không thể nhận ra khuyết điểm của người đàn ông này, chỉ là rất trống trải.
Kỷ Mân đang ngồi sau bàn làm việc tối màu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào gì đó.
Anh ngồi trên xe lăn, ở trong một văn phòng rộng lớn lạnh lẽo như vậy, khó tránh khỏi có vẻ có chút cô độc.
Nhưng mà con chó vàng nằm cuộn tròn trên ghế sô pha bên cạnh bất ngờ kỳ diệu làm dịu bớt sự cô độc ấy, tăng thêm một chút ấm áp cho văn phòng màu sắc lạnh đạm này.
Thấy Lục Nhiên bước vào.
Đại Hoàng “gâu” một tiếng, nhảy xuống sô pha, nhảy nhót tới đón Lục Nhiên.
“Đại Hoàng! Có nhớ ba không!”
Lục Nhiên quỳ xuống đất, ôm Đại Hoàng.
Kỷ Mân ngẩng đầu khỏi tập tài liệu.
Đứa nhỏ ngồi ở cửa ôm lấy chó xoa nắn không ngừng.
Trong văn phòng yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào nhưng lại không hề khiến người ta thấy phiền.
Kỷ Mân nhìn một lúc, nét cau mày giữa trán cũng vô thức nhẹ đi nhiều.
Đợi đứa nhỏ ngước đầu đôi mắt đầy niềm vui nhìn anh. Kỷ Mân lại làm như không có gì rũ mắt xuống, hờ hững nói: “Sàn nhà ở cửa gần như bị cậu lau sạch rồi đấy.”
Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cậu cẩn thận quan sát một chút.
Thấy Kỷ Mân không có ý đuổi người, liền ôm Đại Hoàng đi vào trong.
“Sao còn chưa đi?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên vỗ vỗ chiếc túi giấy trên tay.
Người đàn ông nhướng mày nhìn qua.
Lục Nhiên nói: “Là quà.”
Tay cầm bút của Kỷ Mân khựng lại, ngẩng đầu nhìn qua — một túi bánh ngọt.
Giá bánh ngọt ở thủ đô không phải rẻ.
Đối với một người làm việc bán thời gian ở quán cà phê, có lẽ đây là một khoản chi khiến người phải đau lòng.
“Sau này đừng mua mấy thứ này nữa.” Kỷ Mân lên tiếng: “Tôi không thích ăn.”
“Thật sao?”
Lục Nhiên vui mừng hỏi lại rồi cầm túi giấy lên.
Kỷ Mân: “...”
Kỷ Mân trầm giọng hỏi: “Cậu xách đi đâu đấy?”
“Hả? Không phải anh nói không thích ăn sao?” Lục Nhiên hỏi lại.
“Đặt xuống.” Kỷ Mân chỉ chỉ bàn: “Hôm nay tự nhiên tôi muốn thử.”
Lục Nhiên chỉ có thể đặt túi trở về: “Anh ăn ngon nhé.”
“Đây là món tráng miệng nổi tiếng của cửa hàng chúng tôi, ngày nào cũng bán hết rất nhanh.” Cậu thành thật nói: “Hôm nay khó khăn lắm mới còn sót lại một hộp, tôi đã mua với giá giảm đấy.”
Kỷ Mân: “...”
Đây là lần đầu tiên có người tặng đồ giảm giá ế ẩm làm quà, còn nói thẳng ra.
Đứa nhỏ này có thể ý thức một chút được không?
“Thế tôi đi đây.”
Nhìn Kỷ Mân với dáng vẻ sẽ bận đến tận khuya, Lục Nhiên liền dắt Đại Hoàng ra về.
“Ừ.” Kỷ Mân khẽ đáp.
Lục Nhiên đã dắt chó ra đến cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì, thò đầu vào: “Đúng rồi, gửi cho tôi một bức ảnh của anh nha?”
“Làm gì?” Kỷ Mân hỏi.
“In mấy thứ.” Lục Nhiên lại chắp tay trước ngực cúi đầu chào tạm biệt: “Gửi qua WeChat cho tôi là được.”
Nói xong, Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng đi.
Trên đường, điện thoại của cậu rung lên, mở Wechat ra xem — tin nhắn của Kỷ Mân.
Có lẽ người này không có chụp ảnh nên gửi cho cậu một tấm ảnh thẻ. Lục Nhiên không nhịn được cười, vừa đi vừa cười đến nỗi không thể đứng thẳng lưng.
Cuối cùng, cậu lại phóng to bức ảnh.
Phải thừa nhận rằng người đẹp đúng là có lợi thế, ngay cả bức ảnh thẻ mà “ai chụp cũng chết” này, khuôn mặt của Kỷ Mân vẫn đẹp đến mức trời giận người oán.
Kỹ thuật của nhiếp ảnh gia cũng rất tốt, đem cảm giác chán đời lạnh như băng trên mặt người này đập đến vô cùng nhuần nhuyễn.
*
Vài giờ sau.
Tòa nhà Kỷ Thị, trong văn phòng của vị chủ tịch nào đó, mới có vài âm thanh vang lên.
Kỷ Mân sắp xếp lại văn kiện cần giao cho cấp dưới, kiểm tra tiến độ của một vài dự án từ xa, rồi hơi thả lỏng, tựa vào lưng ghế xe lăn.
Cả tòa nhà đã chìm vào yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ cũng đã ngớt.
Kỷ Mân ngồi im lặng một lúc, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc. Tầm mắt khẽ động thấy chiếc túi giấy trên bàn, hoàn toàn không phù hợp với văn phòng lạnh lẽo này.
Còn cả ổ chó lông xù trên ghế sô pha nữa.
Có thứ gì đó bỗng dưng trở nên khác lạ.
Giống như một cái hồ thu tĩnh lặng có một con cá nhỏ bất thình lình bơi vào, thỉnh thoảng vẫy đuôi, khuấy động mặt nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Kỷ Mân không vội tắt đèn rời đi ngay, anh tới bên cạnh bình nước nóng lạnh, rót một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút, rồi quay trở lại bàn làm việc, bắt đầu mở túi giấy trên bàn.
Sau một lúc, anh đi thang máy xuống.
Bên ngoài thang máy lầu một, quản gia Trần đã đứng chờ sẵn. Cửa xe thương vụ bên ngoài cũng đã mở, thang dẫn không có bậc thang từ từ hạ xuống.
Kỷ Mân cùng quản gia Trần lên xe. Quản gia Trần như bình thường hỏi: “Bữa khuya ngài muốn ăn gì?”
Thường thì Kỷ Mân làm việc rất dài, hơn nữa anh cũng thường xuyên đến phòng tập gym để duy trì vận động, thế nên năng lượng tiêu thụ hằng ngày của anh rất lớn. Nhưng hôm nay, sau khi nghe quản gia hỏi, Kỷ Mân lại đáp: “Bảo nhà bếp không cần chuẩn bị nữa.”
“Ơ?” Quản gia Trần có chút ngạc nhiên.
Kỷ Mân thoáng mỉm cười: “Tôi ăn chút bánh ngọt ế giảm giá tồn kho rồi.”
Quản gia Trần: “?”
Ông nhìn qua kính chiếu hậu, thấy nét mặt của Kỷ Mân đã trở lại như bình thường.
Ồ, có bí mật rồi đây.
*
Lục Nhiên đã sắp xếp cho Đại Hoàng ổn thỏa, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Cậu bắt đầu chuẩn bị tinh thần để làm thêm nhiều công việc nữa.
Tuy nhiên, những ngày cuối năm, bầu không khí trong nhà họ Thẩm lại không mấy dễ chịu. Gần đây, Thẩm phu nhân luôn mất ngủ. Trước đó, bà thuê thám tử tư tìm con riêng, bên cạnh đó bà trở nên cực kỳ nhạy cảm trước ánh mắt của người ngoài.
Mỗi ngày, thần kinh đều căng thẳng, chỉ đợi kết quả cuối cùng. Nhưng sau bao nhiêu căng như dây đàn thì lại là một cú lừa. Đứa con riêng mà thiên hạ đồn đại bấy lâu chính là con trai ruột của bà – Lục Nhiên.