Mặc dù lúc nãy Lục Nhiên nửa thật nửa đùa nói với Thẩm Tinh Trác, nhưng chuyện Thẩm Tinh Trác lén lút theo dõi vị trí của Đại Hoàng làm cậu cảm thấy khẩn trương.
Cậu không thể nào buông bỏ sự cảnh giác đối với người nhà họ Thẩm, cũng không thể nào quên rằng ở kiếp trước, chính Thẩm Tinh Trác là người đã ra lệnh cho người khác giết chết Đại Hoàng.
Lục Nhiên luôn hiểu rõ ràng, địa vị của mình không thể nào so bì với Thẩm Tinh Nhiễm trong lòng Thẩm Tinh Trác được. Bất kể thỉnh thoảng Thẩm Tinh Trác cãi nhau Thẩm Tinh Nhiễm hoặc đột nhiên nhớ ra rằng hắn còn một người em trai, nhưng mà hai người bọn họ sẽ làm hòa với nhau.
“Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý?” Kỷ Mân lạnh lùng đáp, nhưng giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Xin anh mà!” Lục Nhiên nói
Kỷ Mân hừ lạnh một tiếng.
“Xin anh đấy!” Lục Nhiên tiếp tục nài nỉ. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân xoay xe lăn, ngoảnh lưng lại với cậu, trông vô cùng lạnh lùng lãnh khốc, nhưng chả lâu sau, lại ném ra một cái địa chỉ: “Mai mang nó đến công ty tôi.”
Ngoài hành lang.
Thẩm Tinh Trác nhìn cửa phòng chưa đóng chặt trước mắt.
Hắn ở ngoài cửa lẳng lặng đứng trong chốc lát, rồi quay người rời khỏi hành lang.
Khi đến lối thoát hiểm, nhân viên bảo vệ hỏi: “Nhị thiếu gia, chẳng phải anh nói là muốn tìm em trai sao?”
Bảo vệ nhìn người nhị thiếu gia Thẩm gia nổi tiếng ăn chơi phóng đãng này, thấy đối phương khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khó coi.
Đêm đó, đối với yêu cầu của Lục Nhiên, vị Kỷ tổng nào đó tỏ ra rất lạnh lùng.
Sáng hôm sau, bên trong tòa nhà Kỷ thị, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ chấm công.
Các nhân viên đều đã có mặt đầy đủ, người thì vội vàng ăn sáng,có người đã mở máy tính, bận rộn làm việc.
Bên cạnh còn có một nhân viên không coi ai ra gì gọi điện thoại: “Cậu không kịp, tôi bấm giúp hả? Ấy nhỏ tiếng chút, chúng ta đang ở ngay dưới mắt Đại ma vương, tôi nào dám chấm công hộ...”
Cả khu văn phòng tràn đầy sức sống đặc trưng của tầng lớp xã xúc.
(*Xã xúc 社畜: tiếng lóng dùng để chỉ những người làm việc quần quật, luôn phải chạy theo áp lực công việc.)
Trong sự ồn ào náo nhiệt ấy, thang máy nhẹ nhàng mở ra.
Kỷ Mân từ từ điều khiển xe lăn đi ra. Hôm nay, anh hiếm khi đến muộn hơn bình thường mười mấy phút.
Ai nấy đều nghĩ rằng anh đã ở trong văn phòng từ sớm, nên không một ai chú ý đến sự xuất hiện của anh. Cho đến khi tiếng bước chân nhỏ xíu “lộp cộp lộp cộp” vang lên , một nhân viên bỗng nhiên thốt lên: “Ơ kìa, sao có một con chó!”
“Trời ơi, dễ thương quá!”
“Chân của con bị sao thế?” ( truyện trên app T Y T )
Sau một hồi trầm trồ, mới nhận ra rằng sợi dây dắt chó được buộc quanh tay vịn của chiếc xe lăn.
Được buộc thành một chiếc nơ nhỏ, ngay trên xe lăn của ‘đại ma vương’.
Toàn bộ khu văn phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
Chỉ còn lại anh chàng nhân viên đang cầm điện thoại la to: “Tôi đã chấm công cho cậu rồi, cậu nhanh lên đi...”
Phút chốc, hắn rốt cục cảm giác được xung quanh im lặng đến đáng ngờ, cúi đầu gặp ngay đôi mắt sắc lạnh của ông chủ: “...”
Kỷ Mân không nói gì, trong bầu không khí im lặng đó, anh tiếp tục dắt theo một chú chó với vẻ ngoài hoàn toàn không hợp với mình, từ từ đi vào phòng làm việc.
Khoảnh khắc của phòng làm việc đóng lại bên ngoài văn phòng xôn xao đủ các lời bàn tán.
Tin tức chủ tịch dắt chó đến làm việc lan truyền khắp nơi nhưng vì tính cách lạnh lùng và u ám của Kỷ tổng, không ai nghĩ rằng anh sẽ nuôi thú cưng.
Vì thế tin tức này truyền đi đã biến thành — văn phòng chủ tịch có một con chó hoang. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tin đồn đến tai bộ phận dọn vệ sinh.
Trưởng bộ phận vệ sinh lập tức lau mồ hôi lạnh rồi xách túi lưới bắt chó chạy tới.
Tình thế cấp bách, ông gõ hai tiếng lên cửa, chẳng đợi trả lời đã đẩy cửa xông vào: “Chủ tịch! Con chó đâu rồi?”
Vừa dứt lời, ông đã thấy bên trong văn phòng rộng rãi, thoáng đãng của chủ tịch, có một chiếc ổ chó nhỏ mềm mại ở góc phòng .
Một chú chó đất nhỏ đang nằm trong ổ, mắt đậu đậu lấp lánh nhìn ông.
Thấy chiếc lưới trong tay ông, chó già run lên một cái rồi nhảy ra khỏi ghế sô pha, trốn sau chiếc bàn làm việc.
Thế là tổ trưởng không may đã đối diện với ánh mắt của chủ tịch đang ngồi sau bàn.
Vẻ mặt Kỷ Mân vẫn lạnh lùng như thương, liếc nhìn đồ vật trong trưởng bộ phận rồi lạnh nhạt hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”
Trưởng bộ phận cười gượng: “À, con chó...”
Thấy chủ tịch nhìn có vẻ bất cận nhân tình, cụp mắt nhìn xuống con chó bên chân mình, thản nhiên nói: “Chó của tôi.”
“À à..” Trưởng bộ phận nuốt cơn kinh ngạc xuống, nhanh chóng ra ngoài.
Vừa ra ngoài, khu làm việc bắt đầu xì xào:
“Không thể tin được, chủ tịch nuôi chó á?”
“Kỳ lạ, nếu là chủ tịch thì phải nuôi một giống chó quý hiếm chứ?”
“Ấy mà chỉ là một con chó bình thường.”
Kỷ Mân không quan tâm đến những lời đồn đoán bên ngoài, một khi anh đắm chìm vào công việc, hiệu suất làm việc của anh rất cao.
Huống hồ ngoại trừ việc đến muộn vài phút vào sáng nay, mọi thứ đối với anh không có gì khác biệt.
Kỷ Mân liên tục làm việc cho đến giờ nghỉ trưa, mới ngẩng đầy xoa xoa mi tâm, ánh mắt đột nhiên chạm phải một vật nhỏ ở trên ghế sô pha.
Một cảm giác nhạt nhẽo vô lý và kinh ngạc mơ hồ dần dâng lên. Anh thế mà đã đồng ý với Lục Nhiên, chăm sóc con chó vào ban ngày?
Kỷ Mân với Đại Hoàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Thêm một cảm giác không thực tế ập đến tiếp, không thể trách Kỷ Mân giờ này mới nhận ra.
Do con chó này… quá sức yên tĩnh. Nó chỉ nằm cuộn tròn trên ghế, không nhúc nhích suốt mấy tiếng đồng hồ.
Yên tĩnh như thể đồ trang trí bằng lông.
Kỷ Mân ở sau bàn làm việc quan sát một lúc.
Có lẽ nhận ra được tầm mắt của anh, con chó nhỏ cũng đang len lén nhìn lại anh.
Bề ngoài trông rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại có phần dè chừng.
Khi cảm nhận được mối đe dọa nào đó, nó liền “vèo” chạy về phía chân anh, rồi thấy nguy hiểm đã qua, nó lại yên lặng từ từ rời xa anh — giống hệt chủ nhân của nó.
Kỷ Mân điều khiển xe lăn vòng ra sau ghế sô pha, nhìn đồng hồ, lấy một cái chén nhỏ trong ba lô bên cạnh ra, đổ ít nước vào rồi đặt trước mặt Đại Hoàng.
Đại Hoàng nhìn anh một cái, liếm vài ngụm cho có rồi lại nhìn anh.
Kỷ Mân lại một lần nữa rơi vào cảnh nhìn mắt người trừng mắt chó. Mờ mịt một lát, nhíu mày, lời ít ý nhiều nói: “Uống đi.”
Đại Hoàng lại nhìn anh một cái, sau đó cuộn tròn trên ghế sô pha.
Kỷ Mân: “...”
Thứ lỗi anh lúc học đại học anh không học thêm môn tâm lý hay hành vi động vật nào cả ở đại học.
Đợi một lúc mà con chó vẫn không chịu uống nước, Kỷ Mân để nguyên chén nước đó, do dự vài phút rồi lấy điện thoại ra.
Anh lướt danh bạ wechat, chọn nick có hình ảnh đại diện là hình con chó vàng, nhắn hỏi: 【Con chó của cậu sao không chịu uống nước?】”
Có vẻ người kia đang bận, phải vài phút sau mới trả lời: 【?】
Kỷ Mân mô tả chi tiết: 【Tôi bảo nó uống, nó liếm hai ngụm, nhìn tôi một cái rồi lại quay về ngủ.】
Đại Hoàng không phá nhà: 【Hả?】
Đại Hoàng không phá nhà: 【Sao lại là anh chăm? Tôi tưởng là người giúp việc nhà anh hoặc quản gia Trần chứ...】
Kỷ Mân nhìn dòng tin nhắn, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Anh nhắn lại: 【Không muốn thì đến mà mang chó về.】
Bên kia lập tức nhận gửi một sticker quỳ xuống dập đầu lạy.