Cậu thiếu chút nữa là vươn bàn tay Nhĩ Khang ra: Không anh bạn ơi, sao anh không vào báo một tiếng rồi mới để tôi vào chứ? Sao lại bỏ con giữa đường thế này? Cùng là người làm công có thể đồng tình với nhau một chút được không? Hự hự
Một mình Lục Nhiên đứng ngoài, do dự đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng chỉ chạm nhẹ mà không xoay. Mũi chân đá vào những viên đá không tồn tại trên sàn đá cẩm thạch. Đá thật lâu, mới ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
“Két két” đẩy cánh cửa ra một khe nhỏ.
“Lịch trình ngày mai giảm thêm một chút nữa.” Kỷ Mân đưa bảng kế hoạch cho trợ lý.
Khi nghe tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên thì thấy một cái đầu lông xù nhô ra từ khe cửa. Đứa nhỏ đã cởi áo khoác bông, chỉ mặc chiếc áo hoodie trắng sữa, trông hơi mỏng manh. Mũ áo rơi xuống, những sợi tóc đen mềm mại vì tĩnh điện mà vểnh lên bốn phía. Giữa những sợi tóc đó, đôi tai trắng trẻo ửng hồng hiện ra, đôi mắt đen láy đầy cẩn trọng đang thăm dò căn phòng, giống như một chú chuột tham ăn đang lén lút vào hang mèo để trộm pho mát.
Ngón tay của Kỷ Mân hơi co lại, góc tờ lịch trình trong tay bị anh vo thành một nếp nhỏ khó nhận thấy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai không ai nói một lời.
Lục Nhiên mím môi, không chắc mình có đang làm phiền công việc của đối phương hay không. Cậu cảm thấy có chút áy náy, định rụt đầu lại thì chợt nghe người đàn ông nọ thản nhiên nói: “Cậu đi nhầm rồi, nhà vệ sinh ở cuối hành lang.”
Lục Nhiên: “...”
Ngay lập tức, nồi nước sôi ùng ục cả ngày phụt lạnh tanh, cái gì cảm giác xúc động hay ngượng ngùng đều bay sạch.
“Tôi đâu phải lần nào cũng đi vệ sinh chứ!” Lục Nhiên đẩy cửa bước vào – “Rầm” đóng sầm cửa lại.
“Ồ.” Người đàn ông khẽ đáp lại, rồi tiếp tục xem tài liệu trên bàn.
Khi cả hai chân bước vào trong phòng, chóp tai hồng hồng của cậu cũng dần dần nhạt đi.
Ai kia lại thong thả mở miệng: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ đá sàn nhà này thành một cái hố rồi mới chui vào chứ.”
Sắc đỏ vừa lùi xuống lập tức “vụt” bò lại trên mặt Lục Nhiên. Hai tay cậu nhét vào túi, mấy ngón tay không ngừng xoa loạn.
Bingo, đã rõ vì sao mình có thể đi vào dễ dàng như vậy, thì ra mọi hành động của mình bên ngoài đều bị tên này nhìn thấy hết!
Cậu xoắn xít không biết nói gì, khiến không gian trong phòng lại rơi vào sự im lặng khó tả.
Lúc này, Trần quản gia đến, đưa cho Kỷ Mân một tách trà. Kỷ Mân liếc nhìn Trần quản gia một cái, nhàn nhạt nhắc nhở: “Người ta tìm chú đấy.”
Trần quản gia bất ngờ nhướng mày.
Tự dưng đứa nhỏ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy cương quyết: “Tôi không phải đến tìm chú ấy đâu.”
Kỷ Mân ngẩng đầu nhìn sang, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy tràn đầy sự chân thành và kiên định của ai kia. Trong đôi mắt đó còn cất giấu một chút ngượng ngùng, pha lẫn chút xấu hổ và sự ngập ngừng nhè nhẹ.
Nhưng dù vậy, chủ nhân của đôi mắt vẫn chống đỡ, nói thẳng: “Tôi tới để xin lỗi anh.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lời xin lỗi bất ngờ thẳng thắn trong một thoáng làm Kỷ Mân không biết phải nói gì.
Quản gia Trần đứng bên cạnh nhìn Kỷ Mân, ánh mắt như đang nói: Trẻ con biết xin lỗi ngay, trong khi có người dành cả hai ngày để đợi người giao hàng tới.
Kỷ Mân tránh đi ánh mắt trêu trọc của ông.
Quản gia Trần cười cười, đưa cho Lục Nhiên một tách trà, sau đó rời khỏi phòng.
“Cạch”
Cánh cửa khẽ đóng lại, chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng rãi.
Kỷ Mân lật vài trang tài liệu, rồi xoa nhẹ thái dương, đặt tài liệu sang một bên, điều khiển xe lăn quay về phía cửa sổ lớn, nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu xin lỗi cái gì?”
Chú quản gia đi rồi Lục Nhiên lại cảm thấy hơi xấu hổ, luống cuống: “À.. còn có cảm ơn, cảm ơn vì đã định đưa tôi đi du học còn có chuyện đổi công việc nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ừm.” Người đàn ông khẽ đáp, đôi mắt nửa khép, không rõ là đang nhìn cảnh vật bên ngoài hay chỉ nhìn vào bóng đứa nhỏ phản chiếu trên cửa kính.
Đương sự chấp nhận lời xin lỗi lẫn lời cảm ơn. Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Lục Nhiên hơi xoay chân, nhìn thoáng qua Kỷ Mân vẫn đang ngồi trước cửa sổ, rồi bước đến gần cửa. “Vậy… tôi đi đây.”
Tay ấn cửa, “cạch” cửa hé mở.
Kỷ Mân lẳng lặng nhìn hình ảnh phản chiếu nhợt nhạt của mình trên cửa sổ.
Trong giây lát, anh nhíu mày, điều khiển xe lăn quay lại, lời đến bên miệng, còn chưa kịp nói ra thì “cạch”, cánh cửa đã đóng lại.
Cái đầu lông xù vừa mới chui vào đã biến mất khỏi căn phòng.
Một cảm giác bực bội bất chợt trào lên, Kỷ Mân còn chưa kịp nhận ra nguyên do — “Cạch!”Cánh cửa vừa đóng, bỗng chốc lại mở toang.
Đứa nhỏ mặc áo hoodie với mái tóc đen xù lại vọt vào.
Trước khi Kỷ Mân kịp định thần, đã cảm thấy hơi ấm trên đầu gối mình.
Ánh mắt của Kỷ Mân hướng xuống — đứa nhỏ vừa rồi còn rụt rè e lệ đã ngồi xổm trước mặt người mình, đôi tay chắp lại đặt trên đầu gối anh, làm động tác cầu xin.
“Kỷ tổng, Kỷ tiên sinh, Kỷ Bồ Tát, lúc trước là tôi mắt không thấy thái sơn, xin anh rộng lượng giúp tôi một việc được không?”
Kỷ Mân không nói gì một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt.
Đôi mắt ngây thơ đáng yêu ngẩng đầu nhìn lên có thể làm tan chảy bất cứ ai.
Lục Nhiên đợi nửa ngày, đến mức chân tê cứng, vẫn không nhận được câu trả lời.
“Này!” Cậu vỗ nhẹ lên đầu gối người đàn ông.
Kỷ Mân rốt cục lên tiếng: “Bỏ tay ra.” Giọng anh hơi khàn.
Lục Nhiên hỏi: “Anh có đồng ý không?”
Kỷ Mân quay đầu, cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ trong cổ họng, rồi giữ giọng bình thường hỏi: “Chuyện gì?”
Hỏi xong lại làm như không có gì bồi thêm một câu: “Cậu đứng lên đi.”
Lục Nhiên vẫn không đứng dậy, cậu nhận ra đối phương không thích người khác chạm vào chân mình, chỉ bỏ tay ra rồi ngồi phịch xuống sàn nhà.
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” cậu lại ngước mắt lên nhìn anh.
“…...” Kỷ Mân điều khiển xe lăn xoay hướng khác.
Vừa xoay xong, Lục Nhiên lại bò đến trước mặt anh.
Kỷ Mân thở dài: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
Lục Nhiên nhanh chóng liếc nhìn anh, đôi lông mi dài khẽ run, rồi cụp xuống: “Tôi biết lúc đầu anh khuyên tôi đi du học, nhưng tôi không đi, lúc ấy chắc anh rất bực. Tôi cũng không phải người không biết điều, đã từ chối rồi mà còn mặt dày nhờ anh giúp.”
Cậu nhỏ giọng tiếp tục: “Tôi chỉ muốn hỏi, ban ngày, tôi có thể gửi Đại Hoàng ở chỗ anh không?”
Kỷ Mân sửng sốt, nhìn xuống đứa nhỏ này lần nữa.
Hai má trắng nõn với đôi tai đã ửng đỏ, chứng tỏ rằng việc mở lời cầu xin thế này cũng không dễ dàng gì nhưng do dự bao lâu, rồi cuối cùng lại không phải xin điều gì cho tương lai của mình, mà chỉ vì một con chó.
Ánh mắt của Kỷ Mân quá nặng nề, gương mặt lãnh đạm, tầm mắt mang theo cảm giác người trưởng thành cộng với áp bách của người bề trên. Lục Nhiên bị nhìn một hồi, lo lắng rằng anh sẽ từ chối, vội nói: “Không cần anh làm gì cả, chỉ cần tìm một chỗ cho nó ở là được rồi. Buổi sáng và buổi chiều tôi sẽ đến dắt nó đi dạo với cho ăn.”
“Nó già rồi, không thích hoạt động cũng chẳng hay sủa. Nhốt nó vào chuồng cũng được.”
Lục Nhiên vội vã giải thích, vì lo lắng nên đôi má đỏ lên, chậm rãi lan tràn đến cổ.
“Tại sao lại tìm tôi?” Kỷ Mân thản nhiên hỏi: “Cậu nên tìm cửa hàng thú cưng chứ?”
Lục Nhiên thành thật đáp: “Bởi vì nhờ có anh che chở, chắc chắn không ai dám động đến nó.”