Lục Nhiên định nói không hứng thú.
Trần Thịnh lập tức nhảy ngang vào: “Đồ hải sản đấy.”
Lục Nhiên im lặng một lúc, cảm thấy nên cho người ta một cơ hội.
Và cho những món hải sản ấy một mái nhà.
Lục Nhiên nói với Tiểu Vương một tiếng, thu dọn đồ đạc rồi theo Trần Thịnh ra ngoài.
Lúc lên xe, cậu mới phát hiện Thẩm Tinh Trác cũng có mặt, có lẽ hắn nhận ra mình không được ai kia yêu thích thế nên bất ngờ lần này hắn không chạy vào quán như thường lệ.
Lục Nhiên cũng không để tâm lắm. Đợi đến nơi, Lục Nhiên nhìn qua cửa xe, thấy hai tòa tháp đôi trước mặt.
Lục Nhiên khá bất ngờ, nhìn Trần Thịnh đầy tán thưởng: “Không ngờ các anh còn dám tới đây ăn nữa sao?”
Tức khắc những gì đã xảy ra ở câu lạc bộ này lần trước lại hiện lên trong đầu Trần Thịnh và Thẩm Tinh Trác: “…”
Một lúc sau, Trần Thịnh im lặng lau mặt : “Bởi vì tôi chỉ có thẻ thành viên ở đây thôi.”
Nơi này chính là chỗ mà lần đầu tiên Lục Nhiên đại chiến với Lâm Y.
Sau khi bước vào, phát hiện thêm mấy người Trần Thịnh không đặt phòng bao ở tầng một như lần trước mà chọn một phòng khác.
Phòng bao có lò sưởi rất ấm áp. Nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn, nước lẩu đang sôi ùng ục bốc lên bọt, cà chua nhỏ màu đỏ nổi lềnh bềnh trong nước.
Trần Thịnh lên tiếng chào hỏi vài câu rồi bắt đầu ăn luôn.
Qua vài tuần rượu, máy hát bắt đầu bật.
Trần Thịnh kéo ghế lại gần Lục Nhiên, ngập ngừng nói: “Lục ca, xin lỗi nhé.”
Những người khác cũng quay lại nhìn. Trần Thịnh ngại ngùng gãi đầu: “Anh em chúng tôi trước đây tuy không nói ra, nhưng anh cũng biết, trong cái vòng này, đối với con riêng ai nấy cũng có chút định kiến cả …”
Nói đến đây, hắn xua tay: “Ai mà biết anh không phải chứ!”
Lục Nhiên nghe thế cảm thấy khá buồn cười mà cậu cũng không kiềm chế mà bật cười thành tiếng, thẳng thắn nói: “Chẳng có gì phải xin lỗi cả, vị trí của tôi ở nhà họ Thẩm còn chẳng bằng con riêng đâu.”
Ít nhất, con riêng còn có một người mẹ ruột thật lòng lo lắng.
Thẩm Tinh Trác ngồi một bên đang im lặng ăn, siết chặt lấy đôi đũa trong tay.
Nghe Lục Niên nói, nhóm người không khỏi thổn thức. Trước đây, dù bọn họ không đối xử quá tệ với Lục Nhiên như Lâm Y, nhưng sự thờ ơ, xa lánh và đôi khi là những lời chế giễu, cũng không phải là ít.
Ấy thế mà Lục Nhiên hầu như không để tâm, có lẽ vì ‘chiến tích nổi bật’ nên sự thờ ơ của Lục Nhiên vô tình lại có vẻ đặc biệt khoan dung. Tất cả mọi người ở đây tự hỏi, nếu như họ bị coi thường hoặc bị xem như con riêng ở bên ngoài, chắc chắn sẽ nhịn được mà đánh người kia ra bã, mới hả dạ.
Nhưng nếu đổi lại là Lục Nhiên, có lẽ sẽ nhấn đầu họ vào bồn cầu xả nước. Nghĩ vậy…
Sự rộng lượng của Lục Nhiên thật khiến người ta cảm động đến mức rơi nước mắt.
“Thôi không nói nữa, tất cả để trong rượu hết!”
Bầu không khí trên bàn ăn lại trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi đã ăn no nê, Lục Nhiên ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, đầu óc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn thành phố đã bắt đầu rực rỡ.
Giờ này là lúc tháp đôi ngoài kia sầm uất nhất. Tất nhiên, điều này chỉ đúng với tòa tháp mở cửa kinh doanh, còn tòa tháp bên kia vẫn chỉ có ánh đèn sáng dọc theo hành lang. Cửa ra vào vẫn tĩnh mịch lạnh lẽo.
Sô pha bên cạnh hơi lún xuống, Lục Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Tinh Trác ngồi xuống.
“Muộn như vậy về có sao không? Chẳng phải cậu còn phải đi mấy con phố nữa để đón con chó của mình à?” Thẩm Tinh Trác hỏi.
Hắn đang chờ đợi cơ hội thuận lợi để đề nghị hỏi Lục Nhiên có muốn đi nhờ xe về không?
Nhưng khi cúi đầu — vẻ mặt khiếp sợ của Lục Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Có phải anh đang thầm mến Đại Hoàng không vậy?”
Thẩm Tinh Trác: “?”
Thẩm Tinh Trác: “...”
“Hả?” hắn thấy hoang đường đến mức phải bật cười: “Lục Nhiên, cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Lục Nhiên nói có sách mách có chứng: “Thế sao anh cứ lén lút theo dõi nó, thậm chí còn biết nó đang được gửi nuôi ở đâu?”
Thẩm Tinh Trác nghẹn lời: “Tôi chỉ là...”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của anh rơi xuống ghế sô pha.
Màn hình vẫn còn sáng.
Trên đó là giao diện đặt hàng của một thương hiệu thú cưng nước ngoài, nào là thức ăn cho chó, ổ cho chó và dây dắt….
Lục Nhiên càng kinh ngạc hơn: “Anh thậm chí còn chuẩn bị cả sính lễ rồi sao? Nhưng mà Đại Hoàng là chó đực đấy.”
Thẩm Tinh Trác: “...”
Sắc mặt xanh lét, chỉ muốn vươn tay ra bóp chết cái tên trước mặt này.
“Cậu đừng có nói linh tinh, tôi chỉ là...”
Lục Nhiên nghiêm túc lắc đầu: “Đừng nói nữa, cuộc hôn nhân này tôi không đồng ý.”
Thẩm Tinh Trác: “...”
Trời đất ơi!
Mau có ai đến giết tên này đi!
Đúng lúc Thẩm Tinh Trác đang không nói thành lời, tức đến mức suýt nhảy lên ghế sô pha thì ở tòa nhà đối diện, đèn đường đột ngột bật sáng.
Ngay sau đó là sảnh lớn, ánh đèn sáng rực rỡ như ngọn lửa, từng chút từng chút lan lên các tầng trên. Chẳng mấy chốc, một tòa nhà vốn chìm trong yên lặng liền trở nên sống động.
Có bóng người đi lại sau cửa sổ. Trong sảnh tầng một, một số người phụ trách đang điều phối công việc, rất nhanh những người phục vụ được sắp xếp chờ sẵn ở cửa.
Ánh sáng đột ngột bật lên từ tòa nhà đối diện rất bắt mắt. Nhóm Trần Thịnh ngạc nhiên không thôi. ( truyện trên app tyt )
“Tòa nhà đó chẳng phải cần đặt trước sao? Sao giờ lại gấp gáp như vậy? Ai mà có mặt mũi lớn thế?”
Có người đáp lại: “Còn ai vào đây nữa? Trong giới thương trường ở đây chỉ được vài người như vậy thôi.”
Lại mười mấy phút nữa trôi qua.
Lục Nhiên nhìn thấy một chiếc xe thương vụ quen thuộc dừng trước tòa nhà. Mà Thẩm Tinh Trác bên cạnh cậu vẫn còn đang nói gì đó song trong nháy mắt ấy Lục Nhiên trở nên mất tập trung.
“Đại Hoàng cũng là chó của tôi, tất nhiên tôi phải…”
Lục Nhiên nghe loáng thoáng câu nói của Thẩm Tinh Trác.
Cậu bàng hoàng nhìn đối phương: “Cái gì mà Đại Hoàng là chó của anh? Mức độ cuồng si của anh hơi quá giới hạn rồi đấy!”
Thẩm Tinh Trác: “...”
Gào thét!
Lật bàn! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tên này là em trai của ai thế?
Dù thế nào cũng không phải của hắn được!
Cũng may ông trời nghe thấy tiếng bi phẫn của hắn, Lục Nhiên nói muốn đi vệ sinh. Cứu vãn trái tim sắp bị cơn tức làm banh xác của hắn.
Nhưng thay vì đến nhà vệ sinh, Lục Nhiên lại đi qua một lần nữa hành lang dài cậu đã đi lần trước.
Cậu đến lối thoát hiểm của tòa nhà đối diện.
Ở tầng này, nhân viên bảo vệ vẫn là người lần trước.
Thấy Lục Nhiên, nhân viên bảo vệ sững lại một chút. Trước khi cậu kịp lên tiếng, người nọ đã chủ động hỏi: “Cậu tìm Kỷ tiên sinh à?”
Lục Nhiên gật đầu, trong lòng hơi thấp thỏm, lần này quản gia Trần không có ở đây, cậu sợ mình không được phép vào, nhưng không ngờ nhân viên bảo vệ dùng bộ đàm gọi một người tới dẫn Lục Nhiên đi.
Hành lang dường như dài hơn trước. Đi được một đoạn Lục Nhiên lại cảm thấy mình có chút lỗ mãng. Có lẽ cậu nên đợi đến mai, khi đi giao đồ ăn đến Kỷ thị thì gặp người sẽ hợp lý hơn.
Đang mải nghĩ miên man thì người dẫn đường dừng lại trước một cánh cửa. Người phục vụ cười nhẹ với Lục Nhiên rồi giơ tay gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng: “Vào đi.”
Giọng nói lạnh nhạt, không thể hiện chút cảm xúc nào, cũng chẳng rõ người bên trong có đang bận hay không. Tuy nhiên, người phục vụ không đẩy cửa mà làm một động tác mời với Lục Nhiên, sau đó quay người rời đi.
Lục Nhiên: “...”