Giờ tới lượt quản gia Trần ngạc nhiên nhìn cậu.  

Ông thầm nghĩ hôm nay mình đã làm một việc tốt, nhẹ nhàng giải thích: “Tiên sinh vốn không định đối phó với nhà họ Hồ. Chỉ là nhất thời hứng thú muốn giúp cậu, cho nhà họ Hồ một lời cảnh cáo, không ngờ khi điều tra lại phát hiện ra những thứ này, thế là tiện tay xử lý luôn.”  

Bước chân của Lục Nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên, nhìn người trưởng bối trước mặt.  

Trong ánh nắng vàng rực rỡ của mùa đông, chiếu lên hàng lông mi dài dày, rồi lại len lỏi vào trong đôi mắt đen láy của cậu, làm nổi bật cặp mắt ngoan ngoãn giờ lại mang theo sự bối rối mờ mịt đúng độ tuổi này.

Lục Nhiên khẽ mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh ấy lại giúp cháu?”  

Quản gia Trần mỉm cười, cong mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo chút yêu thương nhẹ nhàng: “Vì cháu đã nhờ tiên sinh giúp đỡ.”

Quản gia Trần đến giờ vẫn nhớ rất rõ.  

Trước khi Lục Nhiên bước lên xe hôm đó, vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau đã được hạ xuống.  

Phía sau xe rất yên tĩnh.  

Chỉ có thể nghe thấy giọng nói còn chút non nớt của cậu thiếu niên khi trò chuyện với con chó nhỏ.  

Sau đó, ghế sau dần dần khôi phục yên tĩnh.

Trong sự tĩnh lặng ấy. Đằng sau tấm vách ngăn mỏng manh, vang lên một giọng nói khẽ khàng, khàn khàn, như ngấm đầy tuyệt vọng:  

“Cứu tôi.”  

“Làm ơn, cứu tôi với.”  

Quản gia Trần nâng vách ngăn lên mới phát hiện ra đó là tiếng nói mớ của  bạn học nhỏ đang ngủ.  Dù đã ở cái tuổi này, ông vẫn không thể hiểu được.  

Một đứa trẻ mới mười chín tuổi, tại sao có thể trong lúc ngủ, phát ra lời cầu cứu tuyệt vọng đến vậy. Rõ ràng đó là lứa tuổi mà lẽ ra phải tràn đầy sức sống thế nhưng cậu bé như thể chìm trong vực sâu tĩnh mịch.

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn không nhúc nhích.  Anh mệt mỏi khép mắt lại, không có bất kỳ phản ứng gì, như thể không nghe thấy tiếng cầu cứu từ ghế sau.  

Nhưng sau khi Lục Nhiên xuống xe. Quản gia Trần lại nghe thấy một mệnh lệnh: “Đi điều tra chiếc xe thể thao đó.”  

Lúc này mới có một loạt chuyện tiếp theo của nhà họ Hồ.

Trần quản gia lặng lẽ quan sát cậu thiếu niên đang ngẩn người.  Chính vì từng nghe thấy lời cầu cứu của Lục Nhiên, nên mỗi khi gặp lại cậu, Trần quản gia luôn có một chút trìu mến. 

Ông cảm thấy rằng bạn học nhỏ này chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở. 

Lục Nhiên vẫn đực người đứng đó. Cho đến khi một nhóm trẻ con đeo cặp sách chạy ào qua bên cạnh, mới hoàn hồn lại. 

Hoá ra không phải vì... Thẩm Tinh Dục sao? 

Lúc đó ngồi trong xe, quả thật cậu đã ngủ một lúc. 

Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu mơ thấy mình lại nằm trên giường bệnh.  Cơ thể không thể cử động, xung quanh không có một ai, thậm chí không hề có lấy một âm thanh. 

Cậu chỉ có thể tuyệt vọng nhìn trần nhà và thầm cầu cứu trong đầu nhưng ngay cả cầu xin ai cũng không biết. 

Không ngờ rằng... 

Lời cầu cứu đó thực sự đã có người nghe thấy. 

Đối diện với ánh mắt của vị trưởng bối trước mặt, Lục Nhiên có cảm giác rằng đối phương giống hệt Viện trưởng Lục này sẽ không lừa mình. 

Nghĩ đến việc mình đã luôn hiểu lầm Kỷ Mân trước giờ... Lục Nhiên bỗng thấy vành tai mình hơi nóng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sự nóng ran ấy bò lên gò má, hòa lẫn với chút xấu hổ với sự áy náy khi đã xem thường tấm lòng tốt của người khác. 

“Cái này... cháu...”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên bước tới, nắm lấy ống tay áo của Trần quản gia. 

“Có chuyện gì sao?” Trần quản gia nhẹ nhàng hỏi. 

Lục Nhiên chậm rãi rút tay lại, cúi đầu đáp: “Không có gì đâu ạ.” 

Miệng thì bảo không sao, nhưng cả ngày hôm đó, Lục Nhiên cứ suy nghĩ mãi về chuyện này. 

Lúc làm việc ở quán cà phê thất thần mấy lần suýt nữa làm sai cả đơn hàng làm Tiểu Vương hết sức ngạc nhiên. Thực ra không phải chỉ là cảm giác xấu hổ không thôi mà còn có gì đó khang khác nữa.. 

Lục Nhiên nhớ lại hồi nhỏ, lúc cậu còn ở trong cô nhi viện, cậu từng gặp một chị tình nguyện viên. 

Hôm đó, chị ấy mang đến một túi quà vặt lớn ơi là lớn, mà Lục Nhiên còn nhỏ rất sợ người lạ trong khi những đứa trẻ khác vây quanh chị ấy đòi đồ ăn vặt, Lục Nhiên lại giả vờ như mình không hứng thú với đồ ăn, một mình nằm dài trên ghế làm bài tập. 

Thực ra trong đầu cậu đã lén tưởng tượng mùi vị của khoai tây chiên. Mùi cà chua nồng nàn nổ tung trên đầu lưỡi, chắc chắn là ngon lắm. Tuy  nhiên cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Trong lòng tiểu Lục Nhiên khi ấy cực kì muốn lại gần, muốn giống như những đứa trẻ khác, ngọt ngào gọi chị ấy để lấy đồ ăn. 

Nhưng cậu lại không dám, chỉ biết vùi đầu vào cuốn sách bài tập, mỗi lúc một sâu hơn. Cho đến khi cậu ngẩng đầu lên để tìm cục tẩy, một miếng khoai tây chiên bất ngờ được đưa đến trước miệng cậu. 

Chị tình nguyện viên dịu dàng hỏi: “Em có muốn ăn không?” 

Cậu bé muốn giữ thể diện nên nuốt nước miếng, trong lòng còn đang nghĩ cách từ chối một cách khách sáo. Nhưng khi vừa mở miệng ra, khoai tây chiên đã được nhét vào miệng. 

Lục Nhiên không quá ghiền hương vị của khoai tây chiên cơ mà giây phút ấy, cảm giác bùng nổ trong đầu và ngực cậu, là thứ mà cậu nhớ mãi không quên. 

Như thể trong lồng ngực có một nồi nước sôi, nước cứ thế sục sôi rồi trào ra, hơi nóng chạy khắp toàn thân, thậm chí khiến đầu ngón tay cũng tê dại. 

Đó là lần đầu tiên Lục Nhiên được tiếp xúc với lòng tốt chủ động của một người xa lạ. Mà mấy thứ này trong cuộc sống của cậu ít ỏi như cây mọc trên sa mạc. 

Tuy nhiên cảm giác cảm động ấy lại kéo dài mãi, không bao giờ tan biến. 

Từ đó, tiểu Lục Nhiên đã thích chị tình nguyện ấy.  Ngày nào cậu cũng trèo lên cửa sổ, chờ chị ấy quay lại. 

Nhưng sau đó, cô giáo nói rằng chị ấy đã tốt nghiệp, rời khỏi thành phố này. 

Hiện tại, vị Kỷ tiên sinh kia rõ ràng chẳng có điểm nào giống với chị tình nguyện năm đó. 

Giới tính không giống nhau. 

Suốt ngày cau có, cũng không cởi mở như chị ấy. 

Thậm chí còn thường xuyên mắng cậu. 

Nhưng mà sau khi nghe những lời của Trần quản gia, Lục Nhiên lại bất chợt dâng lên một cảm giác giống hệt như năm đó.

Nồi nước sôi trong lồng ngực lại sôi sục sùng sục,  hơi nóng bốc lên không ngừng. Cảm giác ấy kéo dài suốt cả một ngày. 

Thì ra, việc muốn đưa cậu đi du học, hay muốn đổi công việc cho cậu… Tất cả đều chỉ là muốn giúp cậu.

Khoan đã! 

Du học á?! 

Lục Nhiên đang gói đồ ăn mang đi bỗng dừng lại.

Nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của cậu, Tiểu Vương sợ hết hồn, hỏi: “Cậu sao thế?” 

Lục Nhiên đấm ngực dậm chân: “Không có gì.” 

Chỉ là vừa bỏ lỡ một món hời mà thôi! 

Đơn hàng đã chuẩn bị xong muốn nói: “Hay để tôi đi giao nhé?” 

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Tiểu Vương đã xách túi giấy phóng ra ngoài rồi. 

**

Chiều tối. 

Tiểu Vương lại tiếp tục đi giao đơn hàng buổi tối. 

Lục Nhiên đang nghĩ làm thế nào để nói với Tiểu Vương rằng, ngày mai những đơn hàng giao cho tập đoàn Kỷ Thị, cậu có thể tự đi giao? 

Trong đầu cậu đã nghĩ ra đến tám trăm kịch bản song vẫn chưa quyết định được chọn cái nào, thì một gương mặt quen thuộc lại xuất hiện trong quán. 

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn — Trần Thịnh. 

“Anh đến làm gì?” Lục Nhiên không khách sáo hỏi. 

Trần Thịnh bị cậu hỏi đến có chút ngượng ngùng, nhưng mà vẫn căng da đầu trả lời: “Tôi đến đây xin lỗi.” 

“Xin lỗi gì chứ?” Lục Nhiên hỏi. 

Trần Thịnh gãi đầu liên tục, cuối cùng cũng bước đến gần,  nói: “Chỉ là chuyện trước kia thôi, bọn tôi  đều cảm thấy không yên lòng, nên cùng nhau mời Lục ca đi ăn một bữa.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play