Dùng cũng không được, mà không dùng cũng không xong. Cuối cùng, vẫn rút một tờ ra, qua loa lau.
Nhìn hình ảnh in trên bao bì, Thẩm Tinh Trác lại nghĩ đến Đại Hoàng ngốc nghếch, thuận miệng hỏi: “Bây giờ Đại Hoàng đang ở đâu?”
Hỏi xong liền cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Lục Nhiên.
“Anh hỏi cái đó làm gì?”
Sự hung hãn tàn nhẫn khi đánh Trương Lân của Thẩm Tinh Trác hoàn toàn biến mất, vô thức giải thích: “Tôi không có ý gì... chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
“Ồ.” Lục Nhiên đáp một tiếng, nhưng không tin.
Cậu cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Lại nghe Thẩm Tinh Trác hỏi: “Cậu vẫn đang làm việc ở quán này sao?”
Lục Nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy vị đại thiếu gia này nhìn mình với ánh mắt thanh triệt ngu xuẩn, hỏi: “Cậu có thiếu tiền không?”
(*thanh triệt ngu xuẩn : là một cụm từ mô tả trạng thái của ai đó rất ngây thơ, trong sáng đến mức có phần ngốc nghếch. Nó thường được dùng để chỉ những người thiếu hiểu biết hoặc kinh nghiệm trong cuộc sống.)
“Nếu không thì sao?” Lục Nhiên suýt phì cười: “Chẳng lẽ tôi đang thiếu kinh nghiệm làm thêm à?”
Thẩm Tinh Trác nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngục, cúi đầu bấm bấm điện thoại.
Đột nhiên, điện thoại của Lục Nhiên rung lên.
Cậu cầm lên nhìn, mở to mắt.
Thẩm Tinh Trác vừa chuyển cho cậu một khoản tiền, khác với chút tiền lặt vặt cậu làm thêm kiếm được.
Đây là một khoản tiền lớn.
Sáu chữ số.
Sáu chữ số, đối với người nhà họ Thẩm có lẽ là chuyện bình thường hoặc với Thẩm Tinh Nhiễm, có lẽ cũng chỉ là tiền tiêu vặt.
Nhưng đã đủ để khiến Lục Nhiên sợ ngây người, liền hỏi: “Anh chuyển tiền cho tôi làm gì?”
Thẩm Tinh Trác ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Cậu không phải thiếu tiền sao?”
Lục Nhiên cảnh giác nhìn đối phương, đáp: “Không bán Đại Hoàng đâu.”
“Không, tôi không có ý đó...”
Thẩm Tinh Trác cũng không ngờ có ngày mình lại phải tìm lý do để đưa tiền cho người khác.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào khoản tiền lớn kia. Trong đầu cậu nhanh chóng nghĩ xem Thẩm Tinh Trác đang có mưu đồ gì. Dù cậu biết rằng có tiền mà không lấy thì là đồ ngốc cơ mà số tiền này đã vượt quá ngưỡng chịu đựng tâm lý của một sinh viên bình thường như cậu.
Mọi điều bất thường đều có lý do của nó.
Lục Nhiên không dám nhận. Giây tiếp theo, điện thoại của Thẩm Tinh Trác nhận được thông báo về việc chuyển tiền bị trả lại.
Thẩm Tinh Trác khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía sau quầy.
Cậu thiếu niên đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn. Ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê chiếu xuống mái tóc và mắt của cậu, vô duyên vô cớ có thêm một loại cảm giác xa vời khó chạm vào.
“Tiền tôi trả lại rồi.” Lục Nhiên nói: “Công việc hiện tại tôi làm rất tốt, không có ý định đổi.”
Thẩm Hành Trác đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức, việc trả lại tiền chẳng khác nào một cái tát vào mặt hắn.
Nhưng Thẩm Tinh Trác không có ý định nổi giận, thậm chí ngay cả sức lực mở miệng cũng biến mất.
Chỉ yên lặng gật đầu, vươn tay đặt gói khăn ướt dùng cho thú cưng trở lại quầy. Sau đó xoay người, gần như chạy trối chết rời khỏi quán cà phê.
***
Sáng sớm trên con đường vắng vẻ.
Lục Nhiên một tay dắt Đại Hoàng, một tay cầm bánh bao gặm.
Thời tiết gần đây rất tốt. Bầu trời trong xanh, đã qua Đông chí, thời gian mặt trời mọc cũng dần sớm hơn.
(*Đông chí tầm giữa mùa Đông.)
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống lưng, khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu. Lục Nhiên đang dắt Đại Hoàng đến cửa hàng thú cưng để gửi.
Đại Hoàng đi sát bên cậu, đôi mắt đậu đen của nó dán chặt vào chiếc bánh bao trên tay Lục Nhiên.
“Không được!” Lục Nhiên thản nhiên cắn một miếng bánh bao: “Mày vừa ăn xong thức ăn cho chó rồi mà.”
Đại Hoàng ngáp dài, phát ra vài tiếng rên rỉ đầy sốt ruột.
Mắt đậu đen vẫn không hề chớp cứ dán chặt vào Lục Nhiên.
Lục Nhiên bị nó nhìn đến mức không chịu nổi.
“Thôi được, chỉ một miếng nhỏ thôi đấy.”
Nói xong cậu bẻ một mẩu vỏ bánh bao nhỏ, nhét vào miệng Đại Hoàng. Bước đi của Đại Hoàng ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Sau khi gửi Đại Hoàng vào cửa hàng thú cưng, Lục Nhiên quay người đi đến quán cà phê mà cậu làm thêm. Dạo gần đây, Lục Nhiên cảm thấy hơi phiền lòng, vì những chuyện đã trải qua trong kiếp trước nên cậu rất ghét bị những người quen đến làm phiền công việc của mình.
Thế mà mấy ngày này, không phải Kỷ Mân – người có quen biết với Thẩm Tinh Dục, đến tìm cậu giới thiệu công việc thì cũng là Thẩm Tinh Trác giống như đổi tính đột nhiên gửi tiền cho cậu.
Nhìn giống như đều là chuyện tốt tuy nhiên lại khiến Lục Nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cậu đi đường tắt, bước vào công viên bên cạnh, đi được vài bước thì thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước. Lục Nhiên theo phản xạ bước nhanh vài bước, thò đầu qua phía trước, ngạc nhiên reo lên:
“Chú! Thật sự là chú sao?”
Quản gia Trần cũng có chút bất ngờ, nhìn sương sớm còn đọng trên tóc Lục Nhiên, cười hỏi: “Bạn học nhỏ, hôm nay cũng đang chăm chỉ nỗ lực sống tốt à?”
“Tất nhiên rồi ạ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên cảm thấy Kỷ Mân là một tên tâm thần xấu tính nhưng cậu rất thích vị quản gia Trần bên cạnh anh. Có lẽ bởi vì ánh mắt của ông Trần nhìn cậu luôn đầy nhân từ hoà ái. Ông chưa bao giờ vì xuất thân hay mối quan hệ không rõ ràng giữa cậu với người nhà họ Thẩm mà có thái độ khác thường.
Lục Nhiên chủ động bắt chuyện: “Hôm nay chú không đi làm sao ạ?”
Quản gia Trần cười đáp: “Lớn tuổi rồi, mỗi tuần phải có thêm vài ngày nghỉ chứ. Hôm nay tôi hẹn bạn cũ chơi cờ.”
Nói xong còn đưa cho Lục Nhiên xem cái hộp cờ tướng mình mang theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lục Nhiên kinh ngạc không thôi. Tên đại ma vương Kỷ Mân kia mà cũng để người khác nghỉ phép sao?
Quản gia Trần như nhìn thấy suy nghĩ của cậu, lắc đầu mỉm cười hỏi: “Cháu nghĩ công việc của tôi là 24/7 không ngừng nghỉ à?”
Lục Nhiên bẽn lẽn gật đầu.
Quản gia Trần cảm thấy thật thú vị, nghĩ, Kỷ Mân có biết hình tượng mình như thế nào trong lòng bạn học nhỏ này không?
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ ở rìa công viên. Từ đây vừa vặn có thể nhìn thấy một công trường xây dựng đang bị đình chỉ thi công bên cạnh.
Hiện giờ công trường bị phong tỏa. Nhân viên tòa án đang dán niêm phong lên đó, xung quanh còn được giăng dây an toàn.
Lục Nhiên và quản gia Trần dừng lại nhìn một lát. Đột nhiên Lục Nhiên nhìn ra đây hình như là công trường của nhà họ Hồ, là nhà của tên tóc vàng lái xe thể thao đã đâm vào chó của cậu.
Lục Nhiên chỉ đăng một video lên mạng song không ngờ lại gây ra phản ứng dây chuyền không ai ngờ tới.
Nhà họ Hồ bị điều tra.
Mọi tội lỗi tiềm ẩn đều bị phanh phui.
Quản gia Trần nhắc nhở: “Công trình này bị phát hiện sử dụng vật liệu chịu lực không đảm bảo, sẽ bị phá dỡ trong vài ngày tới.”
Lục Nhiên khiếp sợ đáp lại: “May mà phát hiện kịp. Ở đây định xây một trung tâm thương mại, nếu có sự cố xảy ra, thiệt hại về người sẽ rất nghiêm trọng.”
Quản gia Trần nhìn cậu tiếp lời: “Cái này, phải cảm ơn bạn học nhỏ rồi.”
Lục Nhiên ngơ ngác: “Cháu á?”
Cậu nghiêng đầu nhìn đối phương: “Không phải …do Kỷ tiên sinh làm sao?”
Quản gia Trần xách hộp cờ tướng đi về phía trước: “Tiên sinh tinh lực có hạn, không thường xuyên can thiệp vào chuyện của các doanh nghiệp khác.”
Lục Nhiên tụt lại phía sau, vì nhắc đến nhà họ Hồ, trong đầu cậu lại hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó.
Khi cậu mệt mỏi đến kiệt sức sau một trận náo loạn, chiếc xe thương vụ trống trải và tối đen của Kỷ Mân trở thành nơi đầu tiên trong đời này cậu có thể ngủ say. Lục Nhiên hỏi quản gia Trần: “Ý chú là gì ạ?”