Mắt Thẩm Tinh Trác gần như bốc lửa, vừa đi về phía xe vừa cố kiềm chế cơn giận, hỏi: “Muốn anh giúp gì?”
“Anh... anh...” Thẩm Tinh Nhiễm cố gắng nuốt nỗi lo sợ trong lòng, cầu xin: “Giống như hồi nhỏ, anh nói với mẹ rằng lời đồn về con riêng là do anh bịa ra được không?”
Bước chân của Thẩm Tinh Trác khựng lại, không thể tin nổi nhìn Thẩm Tinh Nhiễm — đứa em trai mà mình đã cưng chiều suốt bao năm.
“Thẩm Tinh Nhiễm, em đang nói gì vậy?” hắn hỏi.
“Anh, anh nghe em giải thích.” Thẩm Tinh Nhiễm cuống quít phân bua: “Anh là con ruột của mẹ, cho dù mẹ tức giận cũng sẽ không tức giận quá lâu, lại càng không làm gì anh. Nhưng em chỉ là con nuôi thôi, cho nên anh giúp em một chút được không?”
Hôm nay gió lớn. Làn gió lạnh xuyên qua các kẽ hở, tạo nên những tiếng rít chói tai.
Thẩm Tinh Trác cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, đột nhiên bật cười, hỏi: “Em nghĩ mẹ sẽ tin sao? Tại sao anh lại phải nhằm vào Lục Nhiên, nói cậu ấy là con riêng?”
Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy mình sắp sụp đỗ tới nơi rồi, dạo này hắn phải chịu đựng sự lạnh nhạt của Thẩm phu nhân. Giờ đến Thẩm Tinh Trác, người luôn cưng chiều hắn cũng tỏ thái độ như thế này.
Cuối cùng, Thẩm Tinh Nhiễm không thể nhịn được nữa.
“Thẩm Tinh Trác, anh bị sao vậy?” hắn thu lại vẻ yếu ớt, không thể chấp nhận được chỉ tay vào Thẩm Tinh Trác mà mắng: “Anh rốt cuộc sao thế? Không phải anh luôn ghét Lục Nhiên sao?”
“Tại sao bây giờ em cầu xin anh, mà anh cứ nhắc tới Lục Nhiên, Lục Nhiên, Lục Nhiên mãi vậy?. Cậu ta sống hay chết thì liên quan gì đến anh?”
Thẩm Tinh Trác hét lớn: “Bởi vì cậu ấy là em trai anh!”
Tiếng hét lẫn trong gió lạnh chói tai, gần như có thể xé toạc màng nhĩ.
“Rầm”
Thẩm Tinh Trác đóng cửa xe, lao đi.
***
Trong một câu lạc bộ tư nhân nào đó.
Âm nhạc trong phòng sập sình, cộng với tiếng người cười đùa càng thêm náo nhiệt.
Ghế lô bằng sô pha hình vòm đắt tiền, ở giữa là một cái bàn kính hình tròn. Chiếc bàn này không phải là bàn trà, mà là một sân khấu nhỏ.Trên sân khấu không hề có một vũ công nữ nào mà là một chàng trai mặc đồ đồng phục phục vụ.
Cậu ta đứng đó, ánh mắt trống rỗng. Dưới sự cổ vũ của đám đông xung quanh, có người cầm chai rượu, từng chai từng chai đổ lên đầu cậu.
Rượu chảy từ đỉnh đầu xuống. Thấm qua cổ áo, làm chiếc áo đồng phục phục vụ trắng tinh nhuộm thành màu đỏ của rượu.
Ông chủ câu lạc bộ sợ có chuyện không hay xảy ra. Đích thân tới xin lỗi người ngồi ở vị trí chủ tọa: “Trương thiếu gia, cậu rộng lượng bỏ qua cho. Thằng nhóc này hôm nay mới làm ngày đầu, không biết sở thích của thiếu gia. Để tôi thay cho thiếu gia vài người biết nghe lời hơn nhé?
Trương Lân không đáp lại, chỉ đưa tay ra hiệu cho đám đàn em tiếp tục đổ.
Mỗi lần đổ một chai, lại có người đứng bên cạnh hô giá. Con số cao ngất khiến chàng trai đứng trên sân khấu không ngừng run rẩy.
Run rẩy rồi cuối cùng trở nên tê liệt hoàn toàn.
Ông chủ đứng một bên, mặt đầy vẻ khổ sở, đang định cho người đi tìm số liên lạc của cha mẹ Trương Lân.
Thì cửa phòng bao đột nhiên mở ra — trong chớp mắt phòng bao trở nên yên lặng.
Trương Lân nhìn thấy Thẩm Tinh Trác cũng ngẩn người, cười nói: “Ôi, khách quý đây mà. Sao Thẩm nhị thiếu gia lại đến nơi này thế?”
Dù giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng Trương Lân chẳng thoải mái chút nào. Bởi vì, hắn chợt nhận ra, Thẩm Tinh Trác trông có chút giống Lục Nhiên.
Không cần nói, Trương Lân hiện tại đối với Lục Nhiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái PTSD.
Thẩm Tinh Trác không trả lời, đảo mắt nhìn quanh, chỉ tay về phía người đang hát nói: “Ra ngoài.”
Tiếng hát dừng lại.
Sau đó, Thẩm Tinh Trác nhìn về phía những người còn lại trong phòng: “Cũng ra ngoài hết đi.”
Đám người chần chừ vài giây, nhìn Trương Lân, rồi lại nhìn Thẩm Tinh Trác, im lặng dừng tay, đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua sân khấu tròn, Thẩm Tinh Trác thuận miệng nói: “Cậu cũng ra ngoài.”
Ông chủ bên cạnh như được đại xá, lập tức ra hiệu cho cậu trai trên sân khấu đi theo.
Cậu trai vừa bước xuống, ông chủ cũng nhận được một câu tương tự: “Ông còn đứng đó làm gì?”
Ông chủ rụt rè gãi đầu, bất lực rời đi.
Khi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng bao.
Trương Lân ngồi thẳng dậy, kỳ lạ nhìn Thẩm Tinh Trác, hỏi: “Cậu định làm gì?”
Mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Tinh Trác không thể coi là tốt, nhưng cũng không xấu bởi dù sao giữa họ vẫn còn có Thẩm Tinh Nhiễm. Nhưng một giây sau, Trương Lân liền cảm thấy xương gò má mình đau nhức. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Tinh Trác túm tóc hắn, đè hắn xuống đất, rồi bắt đầu đánh.
Thẩm Tinh Trác đã tập luyện võ tự do, cú đấm của anh nặng như trời giáng, lần này lại còn quyết đánh đến thừa sống thiếu chết mới thôi. Trương Lân bị đánh đến mức choáng váng, ôm mặt rên rỉ hồi lâu, mới tìm được khoảng trống để hỏi: “Mày điên rồi à?”
“Ai cho mày động đến em trai tao?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thẩm Tinh Trác ngước mắt lên, đáy mắt đỏ ngầu, làm Trương Lân sợ hãi.
“Mày... mày nói gì?”
“Ai cho mày đụng đến em trai tao!”
Nắm đấm như mưa rơi liên tục xuống. Mãi cho đến khi bị đánh ngất đi trong lòng Trương Lân vẫn còn bàng hoàng tự hỏi: “Ai đã chọc giận Thẩm Tinh Nhiễm?”
*
Buổi tối.
Lục Nhiên vẫn đang ở trong quán cà phê. Hôm nay Tiểu Vương có hẹn với bạn gái, nên tan ca sớm.
Bình thường Tiểu Vương đối với Lục Nhiên rất tốt luôn để cậu về trước. Vì thế lần này Lục Nhiên đã tự nguyện ở lại làm thêm.
Nhưng mà giờ này thường thì không có ai đến nữa. Hoàn toàn đúng với lời nhận xét của ai đó về “lượng khách ngoài giờ cao điểm rất ít”.
Lục Nhiên vừa học từ vựng, vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động, kiên nhẫn chờ đến giờ đóng cửa.
Hôm nay cậu đón Đại Hoàng muộn hơn một chút không biết Đại Hoàng có đang sốt ruột không. Đang nghĩ ngợi — “Leng keng” cửa cảm ứng tự động vang lên một tiếng.
Lục Nhiên cau mày xụ mặt, cảm giác khó chịu như thể gần tới giờ tan làm đã bị gọi ở lại tăng ca. Nhưng mà cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lên tiếng: “Chào mừng quý khách.”
Nói xong, Lục Nhiên ngẩng đầu lên — Thẩm Tinh Trác dáng vẻ phong trần mệt mỏi, tóc hơi rối, trên người mang theo sự bình yên kỳ lạ sau một cơn điên cuồng.
Khi đối phương lại gần Lục Nhiên nhanh chóng phát hiện ra rằng trên nắm tay của anh ta vẫn còn máu. Da trên các khớp ngón tay bị nứt ra, để lộ những vết thương nhỏ = mới đánh người xong.
Thấy Thẩm Tinh Trác đến gần quầy, Lục Nhiên lập tức lùi lại khoảng tám mét. Cậu nấp sau cánh cửa bếp, cảnh giác nhìn Thẩm Tinh Trác, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Thẩm Tinh Trác bị hành động của cậu làm ngẩng người, rất nhanh nhận ra vẻ ngoài của mình không được bình thường. Hắn giơ tay lên, nhún vai trả lời: “Vừa mới đập một thằng ngu.”
“Ồ.” Lục Nhiên chẳng mảy may quan tâm đối phương vừa đánh ai. Miễn không phải mình là được.
Thẩm Tinh Trác nhìn nửa thân người của Lục Nhiên đang nấp sau cửa bếp, chỉ ló nửa đầu ra nhìn mình. Hắn dừng lại, rồi lui về sau hai bước ngồi xuống bên cạnh bàn. Đầu tiên, chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch do đánh nhau, tiếp theo rút một tờ giấy lau để lau máu trên tay song máu đã khô, dính chết trên da có lau thế nào cũng không sạch.
Lục Nhiên đã từ từ di chuyển từ bếp chuyển về trước quầy, lục lọi trong túi của mình, rồi lấy ra một gói khăn ướt, ném tới cho Thẩm Tinh Trác.
Thẩm Tinh Trác giơ tay đón lấy, trong lòng vui vẻ, nhưng khi cúi đầu nhìn — “Khăn ướt dùng cho thú cưng.”
Lục Nhiên còn bồi thêm một câu: “Dùng để lau gỉ mắt cho Đại Hoàng đấy.”
Thẩm Tinh Trác: “...”