Anh cầm lấy túi giấy. Lấy ra ly cà phê bên trong, mở nắp, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cà phê Americano đã nguội, nhưng không đủ lạnh để trở thành đá, vị âm ấm không nóng đột nhiên đắng nghét.
*
Nhà họ Thẩm.
Gần đây bầu không khí không được yên ả.
Chuyện Thẩm phu nhân xông vào câu lạc bộ BBQ để bắt người đã đến tai Thẩm Hồng Nguyên.Đêm đó, Thẩm Hồng Nguyên với bà cãi nhau một trận to, sau đó dọn ra công ty ở.
Chưa kể đến Thẩm Tinh Nhiễm, tình cảnh của hắn còn tệ hơn.
Thẩm phu nhân đang ngồi ăn trong phòng ăn.
Người giúp việc nói gì đó, bà cười đáp lại vài câu.
Thẩm Tinh Nhiễm đứng trên cầu thang quan sát một lúc, xác nhận tâm trạng của bà không tệ mới cầm đồ đi xuống.
“Mẹ!” như mọi khi, thân thiết ngồi xuống bên cạnh.
Ánh mắt hờ hững của Thẩm phu nhân lướt qua.
Thẩm Tinh Nhiễm giữ nụ cười trên môi, đưa cho bà xem chiếc hộp trong tay.
Hộp được mở ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai đen. Những viên ngọc trai này sáng bóng, kích thước đều đặn, thiết kế lại vô cùng bắt mắt.
Thẩm Tinh Nhiễm nói: “Mẹ xem, đây là tác phẩm của một nhà thiết kế ở Dubai, toàn thế giới chỉ có ba chuỗi vòng cổ thủ công. Con vừa nhìn thấy đã nghĩ nó rất hợp với chiếc đầm đen của mẹ, nên đã nhờ bạn bè đấu giá mua về. Mẹ xem có thích không?”
Thẩm Tinh Nhiễm chờ mong phản ứng của Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân rất dễ dỗ dành.
Nói vài lời hay, cùng bà phàn nàn đôi chút về Thẩm Hồng Nguyên, hoặc tặng vài món trang sức quý hiếm mà người khác không có, đủ để làm bà vui ra mặt.
Vì chuỗi ngọc trai này, Thẩm Tinh Nhiễm thật sự bỏ ra không ít tiền. Tiền tiết kiệm của hắn cũng vơi đi nhiều.
Trong nháy mắt chiếc hộp mở ra, ánh mắt bà vô thức mà dán chặt vào cái vòng cổ, lại không tự chủ mà cầm lên ngắm nghía.
Nhìn phản ứng của Thẩm phu nhân, Thẩm Tinh Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn được nhà họ Thẩm nhận nuôi từ nhỏ, luôn được cả nhà cưng chiều. Thẩm phu nhân thương hắn nhất, muốn gì được nấy, tuy nhiên lần này, Thẩm phu nhân thật sự giận hắn, liên tục mấy ngày không thèm để ý đến hắn.
Thẩm Tinh Trác thì hay ở bên ngoài. Thẩm Hồng Nguyên động một chút thì không về nhà.Vì vậy, người mà Thẩm Tinh Nhiễm tiếp xúc nhiều nhất là Thẩm phu nhân, nhưng mấy ngày này bà vẫn trưng bộ mặt lạnh tanh làm cho hắn rất khó chịu.
“Mẹ, con giúp mẹ đeo vào nhé?” Thẩm Tinh Nhiễm nói.
Trong bụng đã bắt đầu tính toán lát nữa phải khen như thế nào.
Thẩm phu nhân theo bản năng gật đầu.
Nhưng đột nhiên, bà nhìn thấy tờ hóa đơn đắt tiền trong hộp.
Thẩm Tinh Nhiễm chờ bà nhìn thấy nó, làm như không có gì quay mặt đi nơi khác.Lúc trước, khi Thẩm phu nhân nhận được quà hắn mua, bà đều sẽ trả lại y nguyên số tiền mà hắn đã mua thậm chí còn cho thêm.
Lần này, Thẩm Tinh Nhiễm cũng mong đợi Thẩm phu nhân sẽ làm như vậy.
Thẩm phu nhân từ từ đưa tay lấy hóa đơn ra.
Khi bà nhìn thấy con số trên hóa đơn, nét vui vẻ trên khuôn mặt bà biến mất, thay vào đó là sự nghi ngờ, bất thình lình hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Thẩm Tinh Nhiễm cứng lại, theo phản xạ giải thích: “Là tiền tiêu vặt ba và các anh cho con, con không tiêu mà tiết kiệm lại.”
Nếu bình thường, nghe thấy những lời này, Thẩm phu nhân sẽ khen hắn ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Thế mà hôm nay, Thẩm phu nhân chỉ liếc nhìn hắn dùng một giọng điệu mà Thẩm Tinh Nhiễm nghe không hiểu: “Ba cậu còn rất thương cậu nhỉ?”
Thẩm Tinh Nhiễm bỗng chốc không biết phải nói gì.
“Thôi, sau này đừng mua mấy thứ này nữa.” Thẩm phu nhân ném vòng cổ vào hộp, rồi đẩy hộp trở lại phía hắn.
Bà đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.
Một câu nói nhẹ nhàng lọt vào tai Thẩm Tinh Nhiễm: “Vòng tới vòng lui chẳng phải cũng là tiền nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Tinh Nhiễm sững sờ. Một loại khủng hoảng không thể kiềm chế bắt đầu len lỏi bò lên trong lòng
Tối hôm đó, Thẩm Tinh Nhiễm đã gọi điện cho Thẩm Tinh Trác, hẹn đối phương ra ngoài.
Trong nhà họ Thẩm, người cưng chiều Thẩm Tinh Nhiễm nhất là Thẩm phu nhân.Thẩm Hồng Nguyên cũng rất thương hắn nhưng Thẩm Tinh Nhiễm biết rõ rằng, tình cảm đó chỉ dựa trên điều kiện hắn không gây rắc rối cho Thẩm Hồng Nguyên.
Còn về anh hai Thẩm Tinh Dục… khoảng cách tuổi của hắn với người anh này khá lơn, thêm vào đó Thẩm Tinh Dục thường xuyên đi công tác, nên Thẩm Tinh Nhiễm cũng không thân thiết với đối phương lắm.
Huống hồ… hắn cũng hơi sợ vị đại ca này.
Tóm lại, người duy nhất mà hắn có thể dựa vào là Thẩm Tinh Trác.
Trước đây, khi còn được cưng chiều, Thẩm Tinh Nhiễm không ưa Thẩm Tinh Trác lắm, thường xuyên lớn tiếng với đối phương. Nhưng bây giờ, vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Nhiễm đã rơi nước mắt.
Hắn nhào lên ôm lấy vai Thẩm Tinh Trác: “Anh ơi! Anh giúp em với, mẹ không cần em nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ có định đưa em về lại cô nhi viện không?”
“Anh ơi, em sợ lắm…”
Những lời này nửa thật nửa giả.
Nhà họ Thẩm đương nhiên không thể nào đưa hắn trở về cô nhi viện. Hắn đâu phải là Lục Nhiên, người có thể bị người khác phớt lờ như một kẻ vô hình.
Thẩm Tinh Nhiễm ôm chặt lấy tay áo của Thẩm Tinh Trác, khóc nức nở một hồi lâu.
“Anh ơi, anh biết mà, em nói Lục Nhiên là con riêng, anh hiểu mà. Em chỉ là quá sợ hãi, em không muốn làm hại ai...”
Hắn thút thít ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Trác.
Sự thờ ơ trong ánh mắt của Thẩm Tinh Trác đã biến mất từ lâu, hắn cau mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
Thẩm Tinh Nhiễm đang muốn tiếp tục khóc lóc kể lể, thì nghe thấy Thẩm Tinh Trác hỏi: “Nhiễm Nhiễm, bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Trương Lân đến gây chuyện với Lục Nhiên phải không?”
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩn người, không ngờ đối phương lại nhắc đến chuyện này, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Thẩm Tinh Trác hỏi tiếp: “Việc này, em có biết trước không?”
Thẩm Tinh Nhiễm nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày hắn chủ động cầu xin Thẩm Tinh Trác mà người đối diện không hề để ý xem hắn đang nói gì mà ngược lại cứ hỏi xoáy vào chuyện Lục Nhiên có bị ăn hiếp hay không?
“Anh… anh nói gì vậy?” Thẩm Tinh Nhiễm không thể tin được, hắn theo bản năng lảng tránh câu hỏi của Thẩm Tinh Trác, níu lấy cánh tay đối phương, van nài: “Anh ơi, giúp em đi, chỉ có anh mới có thể giúp em thôi!”
Thẩm Tinh Trác gọi tên hắn: “Thẩm Tinh Nhiễm!”
Gọi đầy đủ họ tên.
Thẩm Tinh Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thẩm Tinh Trác.
Biểu cảm của Thẩm Tinh Trác khiến Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy xa lạ.
Hắn đã từng thấy Thẩm Tinh Trác tức giận, giận dữ, hoặc khi cả hai giận nhau nhưng lần này giọng điệu của Thẩm Tinh Trác quá bình tĩnh.
Thẩm Tinh Trác cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Phải không?”
Chỉ một câu đủ khiến Thẩm Tinh Nhiễm như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
Hắn cực kỳ hoảng loạn.
Thẩm phu nhân đang lạnh nhạt với hắn… giờ ngay cả Thẩm Tinh Trác cũng như vậy sao?
“Anh, em không có!” Thẩm Tinh Nhiễm không biết Thẩm Tinh Trác đã biết được bao nhiêu, chỉ có thể cố gắng thanh minh cho mình: “Là do Trương Lân tự tính toán! Anh ta chỉ nói với em là muốn gây rắc rối cho Lục Nhiên, em còn khuyên anh ta rồi. Em thật không biết anh ta muốn ngủ với Lục Nhiên!”
Thẩm Tinh Nhiễm nói thật nhưng lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Tinh Trác đột nhiên trở nên hung dữ: “Em nói gì?”
Thậm chí còn bước tới một bước, túm lấy cổ áo Thẩm Tinh Nhiễm: “Hắn định làm gì Lục Nhiên?”
Thẩm Tinh Nhiễm trong lòng gấp muốn chết, định nói thêm vài câu, nhưng Thẩm Tinh Trác bất ngờ buông tay, xoay người đi.
Thẩm Tinh Nhiễm vẫn nhớ mục đích mình đến đây, vội vàng chạy lên chặn đường Thẩm Tinh Trác, hỏi: “Anh, anh giúp em một chuyện được không?”