Phía sau quầy cũng yên tĩnh.
Kỷ Mân từ từ tiến về phía quầy.
Chuông cảm ứng trên quầy lại kêu lên một tiếng nữa, giọng nữ máy móc thông báo: “Chào mừng quý khách, xin vui lòng gọi món.”
Âm thanh này nghe có chút ồn ào giữa buổi trưa tĩnh lặng. Lập tức, phía sau quầy vang lên tiếng “rầm”, tiếp theo là tiếng lục đục vội vã. Ngay sau đó, một bàn tay thon dài với những vết thương nhỏ và chai sần nhẹ vươn ra.
Trong tay người nọ là một xấp đề thi tiếng Anh CET 6 và một cây bút bi không nắp.
(* đề thi CET cấp 6 CET: Kỳ thi tiếng Anh đại học toàn quốc 4, 6 cấp) là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học. Kỳ thi đã được triển khai từ năm 1986 và tới nay có trên 18 triệu thí sinh tham gia hàng năm. )
Bàn tay trông có vẻ mong manh đó cố gắng đặt những thứ này xuống, rồi dồn sức. Gân tay trên mu bàn tay khẽ nổi lên, chống tay lên quầy. Một cái đầu tóc rối bù dựa vào lực từ từ ló ra khỏi quầy.
“Xin lỗi, chào mừng quý khách…”
Giọng nói vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi, âm mũi nhẹ khiến màng nhĩ người nghe cũng mềm đi.
Nhiệt độ trong quán cà phê rất ấm áp. Đứa nhỏ phía sau quầy ngủ đến má cũng đỏ ửng, bên má phải còn hằn lên vết đỏ do bị ép.
“Xin hỏi quý khách dùng tại chỗ hay mang đi?”
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được cuộc đấu tranh rất rõ ràng. Người nọ cuối cùng cũng ép lại cơn buồn ngủ, giãy dụa đứng lên.
Lục Nhiên vẫn chưa kịp nhìn người đứng trước quầy là ai. Vội vàng bấm vài lần trên màn hình máy tính, nhưng đợi một lúc, không nghe thấy ai đáp lại. Cậu dụi mắt, tưởng rằng mình đang mơ, đang định thò người ra trước để nhìn kỹ hơn.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên: “Một ly cà phê Americano, mang đi.”
Lục Nhiên sững lại, nghiêng màn hình máy tính qua một bên, lúc này mới thấy người đàn ông trước quầy.
Kỷ Mân đang ngồi yên trên xe lăn.
Cả người anh tỏa ra sự tĩnh lặng, không nhìn người phía sau quầy, cũng không nhìn thực đơn điện tử. Chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, như thể đang trầm tư hoặc đang tránh mặt.
Lục Nhiên hơi bất ngờ.
Nhân viên của Kỷ thị thường xuyên ra vào quán này.
Nhưng Lục Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy Kỷ Mân ở đây. Đơn giản bởi vì Kỷ Mân vốn không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này. Thật khó mà tưởng tượng được đối phương sẽ đến một quán cà phê bình dân, xếp hàng dài, để mua một ly cà phê pha sẵn.
Anh ngồi ở đó, liền khiến người ta có cảm giác rằng nếu anh muốn uống cà phê thì chắc chắn phải là loại cà phê được chọn lọc kỹ lưỡng, rang xay và pha chế tại chỗ.Cho dù đôi khi uống một ly cà phê pha tay bình thường, anh ta cũng phải nhờ người khác làm rồi đưa tận tay.
Vì vậy, Lục Nhiên chớp mắt vài cái, chớp đến khi cơn buồn ngủ bay đi hết, mới phản ứng: “Ò...”
Lục Nhiên đặt đơn hàng, sau đó quay lại thao tác trên máy pha cà phê.
Tiểu Vương đang ngủ trưa ở sau bếp. Tiếng ngáy vang lên rất lớn.
Lục Nhiên cúi đầu đậy nắp ly giấy, rồi bỏ vào túi giấy chống tràn.
Đứa nhỏ mặc đồ không dày lắm, sơ mi trắng cộng với áo gile vest đồng phục của quán cà phê làm nổi bật lưng tấm lưng gầy gò của cậu.
Kỷ Mân thu lại ánh mắt.
Lục Nhiên đặt ly cà phê đã đóng gói lên quầy: “Cà phê Americano của anh đây.”
Quầy khá cao.
Lục Nhiên vừa đặt xuống, liền nhận ra đối diện mình là một người ngồi trên xe lăn, có vẻ không tiện lắm.Vì vậy vươn tay, vượt qua quầy, đến tay người đàn ông trên xe lăn.
Kỷ Mân đưa tay nhận lấy, ngón tay nhợt nhạt chạm nhẹ vào làn da trắng mịn của cậu đứa nhỏ, chỉ thoáng qua một giây ngắn ngủi.
Ở đầu ngón tay còn lưu lại một chút hơi ấm nhàn nhạt.
Sau khi nhận túi giấy, Kỷ Mân vẫn chưa đi luôn mà nghiêng đầu nhìn bên ngoài, như đang nói chuyện phiếm bình thường: “Công việc ở đây thế nào?”
“Cũng ổn.” Lục Nhiên ngáp dài một cái.
Kỷ Mân như đang làm một cuộc đánh giá thương mại chuyên nghiệp: “Vị trí tốt, nhưng nhóm khách hàng khá hẹp.”
Lục Nhiên lại ngáp thêm cái nữa.
“Trừ những giờ cao điểm đi làm và tan làm, thu nhập của quán không cao.”
Lục Nhiên không nhịn được nữa, vẻ mặt khách sáo dành cho khách hàng dần dần tản đi. Một tay chống cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông trên xe lăn, hỏi: “Kỷ tiên sinh... khi nào anh đi?”
Kỷ Mân: “...”
Tốt lắm.
Chưa từng có ai đuổi anh thẳng thừng đến vậy.
Đặc biệt khi anh vẫn còn là khách hàng.
Người đàn ông nhướng mày: “Cậu nói như vậy, chủ quán không ngại ?”
“Chủ quán không có ở đây.” Lục Nhiên ngáp đến mức nước mắt trào ra, “Anh có chuyện gì không? Không thì tôi ngủ tiếp một lát.”
Ngoài cửa quán vang lên tiếng cười khẽ già nua.
Lục Nhiên lập tức tỉnh táo hơn, vươn cổ ra ngoài nhìn.
Kỷ Mân hơi nghiêng đầu, mím môi. Cuối cùng, anh khẽ thở dài, nói ra lời mà từ lúc bước vào đã muốn nói: “Cậu có hứng thú đổi công việc không?”
Lục Nhiên ngẩn người.
Sau đó cậu thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn màn hình máy tính.
“Không đâu.” Lục Nhiên ngẩng đầu, cười nhẹ với anh: “Hiện tại tôi rất tốt.”
Lục Nhiên không cảm thấy mình có lý do gì để đồng ý. Cậu nghe ra chút cảm giác áy náy trong lời của Kỷ Mân. Nhưng cậu chẳng bận tâm, với lại không có hứng thú tìm hiểu.
Ngón tay Kỷ Mân đặt trên đầu gối hơi gập lại. Anh ngước nhìn vào mắt của đứa nhỏ, nhận ra điều gì đó, anh dời mắt đi, làm như không có việc gì gật đầu: “Được.”
Giọng điệu nhạt nhẽo, như thể chỉ là lời nói vu vơ. Nói xong, anh điều khiển xe lăn xoay người, cầm theo túi giấy cà phê Americano dần nguội, rời khỏi quán.
Ra khỏi quán, xuống bậc thang. Khi xe lăn sắp quay lại bậc thang không chướng ngại của tòa nhà Kỷ thị, Kỷ Mân nhàn nhạt hỏi người sau lưng: “Sao lại đi theo?”
Giọng quản gia Trần vang lên: “Xin lỗi, do tôi thực sự không yên tâm khi tiên sinh một mình ra ngoài thôi.”
Kỷ Mân nhắm mắt, đè nén sự bực bội trong lòng nhưng anh hiểu rõ đây là sự thật khách quan do tình trạng sức khỏe của mình quyết định, không thể trách người khác.
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn, Kỷ Mân đưa túi giấy cà phê đã nguội trong lòng cho quản gia Trần: “cà phê Americano, tặng chú.”
Quản gia Trần nhận lấy túi giấy, hơi ngạc nhiên: “Người già không nên uống cái này.”
“Vậy thì vứt đi.” Kỷ Mân nói.
Quản gia Trần cúi đầu nhìn anh, người ngồi trên xe lăn không khác gì so với mọi khi.
Quản gia Trần nhìn Kỷ Mân lớn lên nhưng kể từ khi gặp chuyện, ông thường không hiểu được suy nghĩ của Kỷ Mân.
“Hôm nay vẫn không bù đắp được cho bạn học nhỏ đó à?” Quản gia Trần hỏi.
Xe lăn của Kỷ Mân thoáng dừng lại, chỉ trong chốc lát lại quay về tốc độ bình thường. ( truyện trên app tyt )
“Cậu ấy không tin tôi.”
Không phải vì hiểu lầm trước đây cũng không phải vì lợi dụng cơ hội, chỉ đơn thuần là không tin tưởng và còn... đề phòng.
Anh cảm thấy áy náy vì thái độ của mình tuy nhiên thái độ của đứa nhỏ đó dành cho anh như một người xa lạ, không hề mong đợi lời xin lỗi hay sự hối lỗi của anh.
Thậm chí còn thấy phiền phức, chỉ muốn hỏi khi nào anh mới đi.
Hai người đi ngang qua một thùng rác.
Quản gia Trần giơ tay định vứt ly cà phê đi.
Xe lăn phía trước bỗng dừng lại.
Người ngồi trên xe lăn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ly cà phê trong tay ông.
“Không phải định bắt ông già này uống chứ?” Quản gia Trần hỏi.
Kỷ Mân đưa tay về phía ông: “Đưa tôi.”