Khi cánh cửa thang máy mở ra, trong khoảnh khắc bước ra ngoài, Kỷ Mân chợt nhớ lại suy nghĩ của mình trong lần đi thang máy cùng người nọ lần trước.

Người có mưu đồ bất chính. 

Một tên ngốc không thể cứu vãn.

Cũng trong giây lát này Kỷ Mân chợt nhận ra.

Cả ngày hôm nay, cảm xúc cứ thỉnh thoảng chui ra cắt ngang công việc của, làm anh không thể tập trung làm việc, buộc anh phải liên tục nghĩ xem rốt cuộc đó là gì.

Chắc là... một chút cảm giác tội lỗi xuất phát từ sự kiêu ngạo.

Thêm một chút hối tiếc nhạt nhòa.

Cùng với sự xấu hổ

Việc đi du học, mới nhìn có vẻ là sự tài trợ mang khuynh hướng tốt đẹp nhưng anh lại nói với đứa nhỏ ấy là: “Cậu không xứng đáng ở lại nhà họ Thẩm, cũng  không xứng đáng giành giật hay có được những thứ mà cậu muốn.”

Cơ mà thật nực cười khi không một ai xứng đáng hơn cậu cả. Bởi những thứ đó vốn dĩ phải là của Lục Nhiên, không cần phải tranh giành, không cần phải đấu đá.

Lẽ ra phải được trao cho cậu bằng cả tấm lòng, từng chút từng chút một. Vậy mà bây giờ lại có người chỉ thẳng vào mặt cậu, nói: “Cậu không xứng đáng.”

Sau khi Lục Nhiên từ chối, xuất phát từ giáo dưỡng nên Kỷ Mân không nói gì thêm nhưng một vài lời đánh giá mơ hồ vẫn được bộc lộ qua thái độ của anh..

Kỷ Mân không biết Lục Nhiên có cảm nhận được điều đó không. Nhớ lại lần cuối cùng gặp nhau, dáng vẻ đứa nhỏ lặng lẽ bước ra khỏi tòa nhà Kỷ thị...

Chắc là cậu đã cảm nhận được rồi.

**

Mấy ngày tiếp theo.

Nhân viên Kỷ thị đều cảm thấy trời đổ mưa đỏ.

(*Mưa đỏ kiểu khó có thể xảy ra, chuyện không thể tin được.)

Người sếp u ám, trông như ma cà rồng, ngày thường chỉ ngồi trong văn phòng, không ra ngoài nếu không có việc lớn, thế mà đang —Đi dạo?!

Trời đất ơi!

Chủ tịch chắc bị đoạt xá rồi!

Lần đầu tiên Kỷ Mân đi dạo, mọi người xung quanh căng thẳng đến chết.

Đến lần thứ hai, thứ ba, một đám nhân viên bắt đầu hỏi thăm trợ lý của Kỷ Mân.

Hỏi xem có phải công ty sắp có biến động lớn gì đúng không.

Chuẩn bị cắt giảm nhân sự?

Kết quả là hiệu suất làm việc của mấy tầng lầu tăng vọt.

Ai nấy đều lo lắng thanh đao này sẽ vô tình rơi xuống đầu mình.

Khi Kỷ Mân đi dạo nhiều hơn...

Nhân viên dần trở nên miễn nhiễm lại khôi phục thái độ bình thường, cũng không còn thái độ cẩn thận từng li từng tí khi đối diện Kỷ Mân. Thật lòng mà nói, sếp của họ trông cũng khá đẹp trai, dù gương mặt lạnh lùng hơi đáng sợ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là một cảnh đẹp ý hay. 

Thậm chí có người rảnh rỗi, bắt đầu tổng hợp lại quy luật hành động của Kỷ Mân: 

Thường xuất hiện vào giờ ăn.

Phạm vi xuất hiện quanh khu vực văn phòng và thang máy.

Sẽ vào thang máy đi vài vòng.

Tạm thời trông có vẻ hiền lành vô hại.

Chỉ là mỗi lần ra khỏi thang máy, khuôn mặt trông không được vui lắm.

Kỷ Mân không quan tâm người khác nghĩ gì. Giống như đơn giản đi dạo trước bữa ăn nhưng mà quản gia Trần thì nhận ra, cười hỏi: “Xem ra gần đây tiên sinh khá rảnh rỗi nhỉ?”

Kỷ Mân không để cho quản gia Trần có cơ hội trêu chọc, nói thẳng: “Tôi đang tìm cơ hội để bù đắp cho lỗi lầm của mình.”

Chính sự kiêu ngạo cố chấp đã khiến anh phải hối hận, bối rối.

Sớm bù đắp, sớm kết thúc. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Sớm dập tắt cái cảm giác tội lỗi ngày càng lớn này.

Để nó không còn bất ngờ xuất hiện trong lúc anh làm việc, nhắc nhở anh rằng — Mình đã bắt nạt một đứa nhỏ.

Quản gia Trần cười nói: “Vậy sao tiên sinh không chọn cách hiệu quả hơn nhỉ. Ví dụ như, tự mình gọi một đơn hàng ship tới?”

Kỷ Mân: “...”

Đôi môi mỏng khẽ mím.

Trong mắt vị quản gia già lóe lên ý cười hòa ái, cười nói: “Ồ... Hóa ra là ngại.”

Kỷ Mân: “...”

Anh điều khiển xe lăn, xoay người trở về văn phòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tối hôm đó, Kỷ Mân vẫn theo lời khuyên của quản gia Trần. Trước giờ, anh toàn nhờ trợ lý đặt đồ ăn, nhưng lần này Kỷ Mân không báo cho bất kỳ ai, tự mình tải ứng dụng đặt đồ ăn về điện thoại, bắt đầu mày mò.

Anh rất ít khi ăn ngoài. Khi đặt hàng, cảm thấy khá xa lạ với thao tác của ứng dụng giao hàng. Đặt xong, anh để điện thoại sang một bên.

Cảm xúc cứ trỗi dậy trong lòng dạo gần đây dường như lắng xuống một chút.

Kỷ Mân biết rằng quản gia Trần nói đúng. Nếu xử lý ngay từ đầu, thì chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc của anh.  Anh phê duyệt hai phần tài liệu. Dự án gần đây có một số vấn đề, chìm đắm trong  tăng ca khiến Kỷ Mân dần quên đi món đồ ăn giao tận nơi.

Anh còn gọi điện hẹn với một quản lý dự án. Xong xuôi, điều khiển xe lăn rời khỏi văn phòng, đi thẳng về phía thang máy.

Kỷ Mân còn chưa kịp bấm nút thang máy.

Cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Túi giấy in logo quen thuộc bất ngờ đập vào mắt — túi giấy rơi ngổn ngang, cảnh tượng khiến khiến tim anh bỗng nhảy dựng.

Kỷ Mân ngẩng đầu lên.

Nhịp tim vốn không rõ ràng trong lồng ngực bỗng trở lại bình thường.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Giọng nói phát ra từ trong thang máy là của một người đàn ông lạ.

Giọng nam khàn, không còn sự trong trẻo như tuổi trẻ nữa.

Bộ đồng phục tương tự nhưng dáng người của người đàn ông trưởng thành, trong tay đối phương cầm mười mấy cái túi giấy mà vẫn nhẹ nhàng.

Kỷ Mân sững lại một lúc, sau đó mới lùi xe lăn về phía sau.

“Xin lỗi, có đụng tới anh không?”  Tiểu Vương gãi đầu hỏi.

Kỷ Mân lắc đầu. Anh nhìn nhân viên giao đồ ăn đang đi xa, chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng: “Có đồ ăn của tôi.”

Cái mầm non mang tên “cảm giác tội lỗi” trong lòng vừa bị bẻ gãy lại nảy mầm, như thể được tưới nắng mưa, nhanh phát triển dữ dội.

Kỷ Mân nghĩ thầm, đặt đồ ăn ngoài cũng chẳng có ích gì.

Trưa hôm sau, Kỷ Mân lại để ý.

Người giao đồ ăn vẫn là người mà anh đã gặp hôm trước.

Tối đến, Kỷ Mân lại đặt đồ ăn ngoài.

Lần này anh ở lại trong văn phòng.

Khi có tiếng gõ cửa, Kỷ Mân nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng một lúc.

Vài giây sau, anh mới giả vờ thản nhiên lên tiếng: “Vào đi.”

Vẫn là túi giấy vào trước.

Nhưng bóng người phía sau túi giấy vẫn không phải là người anh muốn gặp.

Nhận lấy đồ ăn. Kỷ Mân ngập ngừng một lúc, rồi hỏi thẳng: “Nhân viên giao đồ ăn trước kia đã nghỉ việc rồi à?”

Nghe anh hỏi, Tiểu Vương hơi ngạc nhiên song vẫn thành thật trả lời: “Không có.”

Kỷ Mân dừng lại.

Tiểu Vương lập tức hiểu, vội nói: “À, không biết chuyện gì nhưng cậu ấy nói từ giờ đơn hàng của Kỷ thị đều nhờ tôi giao.”

**

Trưa hôm sau, 

Ánh nắng mùa đông mang sắc trắng rực rỡ.

Chiếu lên người mang đến một cảm giác ấm áp dịu nhẹ.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa của phần lớn mọi người. Ngay cả trong tòa nhà Kỷ thị nổi tiếng với sự cạnh tranh khốc liệt, hầu hết mọi người cũng đã bắt đầu một giấc ngủ ngắn.

Chỉ còn lại số ít người “cuốn vương” vẫn đang lén lút làm việc.

(*Cuốn vương : 数卷王 đã giỏi còn chăm chỉ làm việc, kiểu thường dùng để đề cập đến một người có ý thức cạnh tranh cực kì mạnh mẽ và cam kết hoàn thành công việc.)

Và Kỷ Mân, vị “cuốn vương” top đầu, lại đang ngồi xe lăn trước cửa kính của một quán cà phê lạ.

Trang trí trên cửa kính rất đẹp.

Họa tiết màu caramel toát lên hương vị hấp dẫn  trong mùa đông.

Trớ trêu Kỷ Mân không có thói quen uống cà phê. Anh nhìn chằm chằm vào cửa kính một lúc, điều khiển xe lăn, đi lên cầu thang qua lối dành cho người khuyết tật.

Cửa kính tự động mở ra hai bên.

Chuông cửa kêu lên một tiếng “đinh” giòn tan, tuy nhiên bên trong quán vắng lặng, không một bóng người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play