Nhưng bây giờ, hắn cố ý biến một người con ruột 100% thành một đứa con riêng.
Người này đang toan tính điều gì?
“Nhìn tôi! Có phải cậu nói không?” Thẩm phu nhân hét lên.
Thẩm Tinh Nhiễm bắt đầu yếu thế: “Mẹ, con chỉ là quá sợ, mẹ biết mà..... Con chỉ là......”
“Bốp”.
Một cái tát vang đáp thẳng lên mặt Thẩm Tinh Nhiễm.
Thẩm phu nhân thật sự đau lòng, bà hỏi: “Tôi đối xử với cậu không tốt sao? Ở bên ngoài cậu nói Lục Nhiên là con riêng, cậu có biết người ta sẽ nghĩ gì về tôi không!”
“Không có đâu, mẹ ơi, sao con có thể.”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con như cậu!”
Thẩm phu nhân quay người rời khỏi.
Một màn kịch dần kết thúc.
Lục Nhiên đứng bên cạnh, bình thản cắn hạt dưa dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình.
Nhưng những người có mặt, trong lòng đều sốc không tả được, thậm chí còn có phần xấu hổ. Trước giờ bọn họ cứ nghĩ Lục Nhiên là con riêng nên dù không chủ động làm khó dễ, nhưng cũng ít nhiều có phần xa lánh và bài xích cậu.
Có người thì thầm: “Mẹ kiếp, Thẩm Tinh Nhiễm làm sao thế?”
“Bình thường đâu có thấy hắn như vậy...”
“Khoan đã, Lục Nhiên là con ruột à?”
***
“Con ruột?” Giọng điệu luôn lạnh lùng trầm tĩnh, lần đầu tiên mất đi sự bình thản.
Kỷ Mân điều khiển xe lăn quay lại.
Cà vạt trên tay anh còn chưa kịp thắt xong, nhíu mày, gần như không thể tin nổi, quay lại nhìn quản gia Trần sau lưng:
“Lục Nhiên là con ruột của Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân?”
Chuyện Thẩm phu nhân đến bắt “con riêng” gần như đã lan khắp thủ đô.
Hôm đó có không ít người có mặt. Hơn nữa, lại không phải trong một phòng kín, có rất nhiều người đứng trên lan can hóng hớt.
Dù những người đứng xa không hiểu rõ mô tê nhưng với khả năng của Kỷ Mân, đủ để tìm ra được sự thật. Chỉ là, sự thật này có chút khó tin. Đến mức Kỷ Mân phải xác nhận đến hai lần.
Bên ngoài căn phòng thay đồ rộng lớn, quản gia Trần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đây là do chính miệng Thẩm phu nhân thừa nhận hôm đó.”
Kỷ Mân quay đầu lại, tiếp tục thắt cà vạt trước gương, ngón tay dài và mạnh mẽ của anh thắt một nút trên chiếc cà vạt xanh lam, sau đó có chút bực bội rút ra, vứt cà vạt vào tủ bên cạnh.
“Bà ta để con ruột của mình sống trong phòng người giúp việc?”
“Để con trai thứ hai của bà ta tìm người đâm chết con chó của con trai út?”
“Còn ký với con trai ruột của mình một hợp đồng tài trợ?”
Nói xong Kỷ Mân gần như bật cười.
Quản gia Trần nhún vai, thành thật nói: “Tôi cũng thấy thật hoang đường.”
Kỷ Mân lắc đầu, lấy lại cà vạt, thắt lại cho ngay ngắn. Anh rất ít khi làm những động tác thừa thã, vì hạn chế của cơ thể nên anh luôn yêu cầu mọi thứ phải đơn giản.
Hôm nay, anh thắt cà vạt đến hai lần, này đã chứng tỏ tâm trạng của anh không được bình tĩnh.
Kỷ Mân như thường ngày tự mình chỉnh trang quần áo, tuy nhiên động tác chậm chạp hơn mọi ngày cho thấy anh đang mất tập trung. Anh bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt cháy bỏng của Lục Nhiên ngày đó.
Trong căn phòng nhỏ của người giúp việc, đứa nhỏ châm chọc hỏi anh: “Nếu anh muốn ngủ với tôi, anh đoán xem cha tôi có đóng gói đưa tôi lên giường anh không?”
Hay ở buổi tài trợ, đứa nhỏ đấy đứng trên sân khấu, bình thản nói mình là trẻ mồ côi. Còn lúc ở ngoài thang máy, mắt Lục Nhiên sáng rực ngoái đầu lại nhìn anh: “Nếu thật sự cam chịu số phận, thì tôi sống sao được?”
Kỷ Mân từng nghĩ rằng, đây là một kẻ tạm thời trong tình trạng yếu thế, nhưng có dã tâm, từng bước toan tính soán ngôi, nhưng không ngờ, tất cả... chỉ là sự phản kháng khi bị dồn đến đường cùng.
Kỷ Mân vốn không có lòng đồng cảm, hiếm khi anh tìm hiểu tâm trạng hay suy nghĩ của người khác song lúc này Kỷ Mân không thể không nghĩ.
Đứa nhỏ trên sân khấu cầu xin tài trợ, khoảnh khắc khi nhìn thấy mẹ mình ở dưới sân khấu, trong lòng cậu cảm thấy thế nào? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Là huyết mạch của nhà họ Thẩm.
Cậu ấy nhìn thấy những người thân của mình sống ở tầng hai và tầng ba tràn ngập ánh sáng trong không gian rộng rãi, còn bản thân lại phải co ro trong căn phòng nhỏ đến mức không có tủ của người giúp việc, cảm giác đó ra sao?
Thảo nào... Dù đã nhận được tài trợ, Lục Nhiên vẫn lựa chọn làm thêm trong một quán cà phê gần đó.
Bởi vì cậu ấy biết rõ, mình không có cái gọi là hậu thuẫn, phải tiếp tục tiến lên phía trước.
Nghĩ đến chuyện mình từng đề nghị tài trợ “du học”, Kỷ Mân nhắm mắt lại, đưa tay bóp trán. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen láy đã khôi phục sự điềm tĩnh như ngày thường.
Vì đã dành quá nhiều thời gian trong phòng thay đồ, quản gia đứng chờ bên ngoài nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Tôi biết rồi.” Kỷ Mân đáp, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng thay đồ, tiến vào thang máy trên tầng hai.
Như thường lệ, ăn chút bữa sáng, rồi lên xe đến công ty. Công việc chờ anh giải quyết còn rất nhiều.
Theo lý mà nói, anh không có thời gian và tâm trí để phân tán suy nghĩ đến chuyện của người khác. Đứa nhỏ kia và anh vốn không có quan hệ gì.
Thân thế của Lục Nhiên khiến Kỷ Mân cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng đó cũng chỉ là một câu chuyện phiếm trong giới thượng lưu tại thủ đô mà thôi. Nhưng đôi lúc, vẫn có những lúc thoáng qua, trong lúc làm việc Kỷ Mân sẽ mất tập trung trong chốc lát.
Đầu anh hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên cúi đầu bước vào cơn gió lạnh. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Mỗi khi xảy ra điều này, có một cảm xúc rất hiếm gặp lại trỗi dậy như thể có một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong tâm trí anh.
*
Giờ ăn trưa.
Kỷ Mân như thường lệ làm thêm một chút việc. Khi ra khỏi văn phòng, các nhân viên bên ngoài đã tụ tập thành từng nhóm nhỏ để ăn trưa.
Lúc anh vừa xuất hiện. Các nhân viên như một thói quen, len lén nhìn anh.
Kỷ Mân không quan tâm đến ánh mắt hàm chứa sự thương hại này.
Anh không như mọi khi, trực tiếp đi thẳng đến thang máy, lần này, xe lăn của Kỷ Mân dừng lại giữa chừng.
Kỷ Mân quay đầu nhìn về phía chiếc túi giấy quen thuộc trên bàn làm việc bên cạnh. Hai người đang ngồi ở đó đang câu được câu không nói chuyện với nhau:
“Cà phê latte của quán này ngon lắm.”
“Tôi thì thích bánh phô mai của họ, ngày nào cũng phải gọi.”
Người đối diện bật cười, mắng đùa: “Cậu có thích bánh đâu? Cậu thích cậu nhân viên nhỏ của quán thì có.”
“Không được à? Đôi mắt cún con đó đáng yêu chết đi được.”
Cuộc trò chuyện của họ dần nhỏ lại dưới ánh nhìn của Kỷ Mân. Cuối cùng, cả hai ngừng nói chuyện, cười gượng, nhìn về phía Kỷ Mân: “Chủ tịch… ngài có muốn ăn một chút không ạ?”
Một ít lời vòng quanh đầu lưỡi Kỷ Mân rồi lại tan biến, anh chỉ nói: “Không cần.”
Kỷ Mân vào thang máy.
Lần này, thang máy trống rỗng.
Trong tấm gương phản chiếu trên vách thang máy, chỉ có chiếc xe lăn và anh. Không có hình ảnh đứa nhỏ gầy yếu, xách theo gần mười túi giấy lớn.
Không có ai cố tránh mặt anh, cố sức kéo túi giấy mà rúc vào góc thang máy.
Cũng không có ai giả vờ dũng cảm, dúi túi giấy vào xe lăn của anh.
Kỷ Mân một mình lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhìn con số tầng cứ lần lượt giảm xuống, giữa đường cũng không có ai nhấn nút thang máy, không ai xách theo một đống túi giấy, tay cầm điện thoại, lúng túng chen vào thang máy.
Không có gì cả.
Đó là hình ảnh mà chỉ trong một nháy mắt thoáng qua Kỷ Mân muốn nhìn thấy.
“Ting!”
Thang máy đến tầng một, khi cánh cửa mở ra