“Không lừa già dối trẻ! Chính xác là mẹ ruột! Thật hơn cả vàng thật!”
Thẩm phu nhân bọc kín mít.
Ở đây ngoại trừ Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác và Lục Nhiên, ba người quá quen thuộc giọng nói của bà, không một ai nhận ra bà cả.
Lâm Y càng không biết là ai. Nghe thấy lời của Lục Nhiên, lửa giận càng bốc cao. Thừa dịp Thẩm Tinh Trác còn đang cứng đờ, hắn vùng thoát khỏi tay đối phương. Xông thẳng về phía người phụ nữ bên hàng rào.
“Tốt lắm! Con hồ ly tinh này còn dám đến đây!”
“Bọc kín như vậy do biết mình không có mặt mũi gặp người sao! Để tôi xem bà thuộc trâu hay ngựa?”
Có lẽ Lâm Y đã thừa hưởng kỹ năng đánh kẻ đánh tiểu tam của mẹ mình.
Lâm Y lao tới rất nhanh, vừa xé vừa đánh phu nhân Thẩm. Vừa đánh, còn vừa quay đầu gọi Thẩm Tinh Nhiễm: “Còn đứng ngẩn ra làm gì! Mau lại đây giúp tôi, chúng ta đánh một trận, rồi đem bà ta về cho mẹ cậu!”
Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Tinh Trác đã hóa đá.
Mẹ? Mẹ ai?
“Á! Mấy đứa đang làm cái gì đó!”
Thẩm phu nhân bị đánh túi bụi, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi tay Lâm Y.
Vừa thoát ra, mũ, khẩu trang, kính râm và khăn choàng cũng rơi hết.
Lâm Y còn đang quay đầu gọi người, lúc quay lại, chết lặng: “Dì …dì?”
Cả đám đông choáng váng!
Người vừa đến lại là chính Thẩm phu nhân?
Đánh hồ ly tinh thành ra đánh ngay chính thất?
Ai nấy mắt chữ A, miệng chữ O.
Thậm chí cả chó chăn cừu đang ngậm đĩa bay chạy lung tung cũng ngơ ngác đứng lại, nhìn đám người hai chân đang gây sự.
Trong đám người của Trần Thịnh, có vài người khá nhanh nhạy.
Khi nhìn thấy Thẩm phu nhân, xâu chuỗi thêm những gì Lục Nhiên vừa nói, miệng từ từ há to ra.
Nhưng đầu óc Lâm Y không nhạy bén như vậy. Vừa rồi tức giận đến chết, giờ lại xấu hổ muốn thăng thiên, vội vàng nhặt mũ và khẩu trang của Thẩm phu nhân lên: “Ôi, dì Thẩm, cháu xin lỗi, cháu nhận nhầm người, cứ tưởng dì là tiểu tam đều tại tên con riêng kia.”
Nói xong, còn quay sang trách móc Thẩm Tinh Nhiễm: “Dì đến mà cậu không nói tiếng nào, tôi nhận không ra, chẳng lẽ cậu cũng nhận không ra?”
Lục Nhiên tay cầm một nắm hạt dưa cắn rôm rốp, nghe thế, liền đâm thêm một câu: “Ai mà biết được, có lẽ vì không phải con ruột chăng?”
Chỉ một câu, thành công làm Thẩm Tinh Nhiễm chết đứng tại chỗ.
“Cái thằng con riêng này nói bậy bạ gì vậy!” Lâm Y tức giận quát..
Thẩm phu nhân bị Lâm Y cào cấu đến tóc tai bù xù, đầu óc quay cuồng, đứng cũng không vững nhưng bà vẫn nhớ lý do mình đến đây! ( truyện trên app tyt )
Nghe thấy từ “con riêng”, kiên cường ngẩng đầu lên: “Con riêng! Con riêng ở đâu!”
Thẩm Tinh Nhiễm vội vàng nói: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, ở đây không có con riêng nào cả!”
Song lần này Thẩm phu nhân không giống như trước kia, dễ dàng bị thuyết phục, thậm chí chỉ vào hắn mắng: “Anh còn muốn gạt tôi hả? Tưởng rằng tôi đây vẫn bị cha con các người dắt mũi đi vòng vòng hả?”
Lâm Y cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tinh Nhiễm, rõ ràng con riêng ở đây mà cậu còn che giấu dì Thẩm!”
Lục Nhiên không nhịn được, cười run rẩy.
Cái tên Lâm Y này phải chăng là cứu tinh được con khỉ kia mời đến không?
(* Cứu tinh được khỉ mời đến không?, bắt nguồn từ Tây Du Ký năm 86 trong tập Tôn Ngộ Không đánh nhau với Na Tra. Ngày nay, nó thường được dùng để châm biếm hoặc chỉ trích một người nào đó không có giá trị hoặc không phù hợp với tình huống, đơn giản hơn là sự hoài nghi và chế giễu về khả năng hoặc vai trò của người đó.)
Thẩm phu nhân nghe thấy lời của Lâm Y thì rất vui, cũng không để bụng chuyện Lâm Y vừa đánh mình, nắm chặt tay hắn nói: “Con ngoan, nói cho dì biết, đứa nào là con riêng của chú Thẩm?”
Mắt Lâm Y sáng lên, chỉ thẳng về phía Lục Nhiên vừa cắn hạt dưa uống nước coca, vừa hóng hớt.
“Là cậu ta!”
Thẩm phu nhân tức giận quay đầu lại nhìn — một khoảng trống.
Bà ngơ ngác hỏi: “Ở đâu?”
Đứng ở đó toàn là mấy đứa nhỏ quá quen với gia đình họ Thẩm, thậm chí có thể kể ra gia thế nhà từng người.
Đứng bên đó đều là những người quen biết rõ về nhà họ Tần, và có thể nói ra gia thế tên tuổi.
“Chính là cậu ta đó!” Lâm Y gấp đến mức dậm chân.
Sắc mặt Thẩm phu nhân vẫn đầy vẻ bối rối xong bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Chẳng lẽ!
Kẻ thứ ba lại là phu nhân nhà người ta?
Thẩm Hồng Nguyên đã đội mũ xanh lên đầu một vị chủ gia khác?
Không lẽ đứa con riêng này, lại giả vờ là con của một gia đình quen biết còn…còn thường xuyên đến nhà họ Thẩm chơi!
Đây là chuyện lớn giữa hai gia tộc!
Lâm Y đã chỉ hai lần, nhưng cả hai lần Thẩm phu nhân đều lướt qua Lục Nhiên.
Đám người Trần Thịnh xung quanh đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thảm không nỡ mình mà quay đầu đi.
Lâm Y không chịu từ bỏ, lần này chỉ thẳng luôn: “Chính là cái người đang ăn hạt dưa kia kìa!”
Thẩm phu nhân sững người, từ từ đối mặt với ánh mắt của Lục Nhiên.
Lục Nhiên mỉm cười vẫy tay với bà: “Chào dì. À không, hôm nay nên đổi tên thành hồ ly tinh rồi.”
“Thưa mẹ yêu quý hồ ly tinh của con, con là đứa con riêng của mẹ đây.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Ai?” Thẩm phu nhân hình như chưa nhảy số kịp.
Bà thậm chí quay lại nhìn Lâm Y để xác nhận: “Lục Nhiên?”
Lúc này, giọng điệu của Lâm Y cũng trở nên thiếu chắc chắn: “Đúng vậy, chính là cậu ta...”
“Lục Nhiên... hả?”
Thẩm phu nhân không nhịn được bật cười: “Đùa gì thế, sao có thể là Lục Nhiên được?”
Nói một câu không dễ nghe thì trong số tất cả những đứa con trai trên đời này, bao gồm cả Thẩm Tinh Dực, Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm, thì bất kỳ ai cũng có thể là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên chỉ có Lục Nhiên là không thể.
Bởi vì khi nhận con, chính Thẩm phu nhân đã tự mình đưa Lục Nhiên đi làm xét nghiệm ADN, đơn giản vì bà không muốn nhận đứa trẻ mồ côi này nên đi tới năm sáu chỗ để làm xét nghiệm.
Cuối cùng, kết quả không thể chối cãi: Lục Nhiên tuyệt đối là con ruột của bà.
Không thể phủ nhận khi biết tin đứa con riêng trong lời đồn là Lục Nhiên, Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tốt lắm.
Không có đứa con riêng nào tranh giành tài sản cả.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm phu nhân lại cảm thấy vô cùng nực cười, nghĩ đến những lời xì xầm gần đây mình nghe thấy, thêm những ánh mắt tọc mạch của người khác nhìn mình.
Nếu nói Lục Nhiên là con riêng.
Vậy bà là gì?
Là kẻ thứ ba sao?
Bà — một người được cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại bị coi là kẻ thứ ba?
Sắc mặt Thẩm phu nhân dần dần trầm xuống, mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lâm Y hỏi: “Ai nói với cháu rằng nó là con riêng?”
Tới lượt Lâm Y luống cuống, vội vàng quăng nồi: “Không phải cháu... Là… là Thẩm Tinh Nhiễm nói đó! Cậu ta nói thì cháu làm sao mà không tin được?”
Thẩm phu nhân không thể tin được, quay sang nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
“Không phải, mẹ, không phải con, con không...”
Thẩm Tinh Nhiễm vội vàng giải thích. Đầu tiên nhìn về phía Thẩm Tinh Trác nhưng mà lần này đối phương lại quay đầu đi, không để ý tới hắn.
Thẩm Tinh Nhiễm cuống cuồng phản bác lại Lâm Y: “Lâm Y, cậu đừng nói bậy, tôi chưa bao giờ nói vậy!”
Lời vừa dứt, Thẩm phu nhân đã chậm rãi đến gần: “Có phải con đã nói không?”
“Không phải con, mẹ...” Thẩm Tinh Nhiễm hoảng hốt, chân tay mềm nhũn, hắn quay đầu nhìn những người khác mà ai nấy đều dùng ánh mắt đầy kỳ lạ nhìn mình như thể bỗng nhiên nhận ra, hắn là người như thế nào.
Bên ngoài Thẩm Tinh Nhiễm luôn tỏ ra dịu dàng, trong sáng, như một hoàng tử nhỏ sống trong truyện cổ tích không hiểu sự đời, mọi thứ đen tối trên đời này dường như chẳng liên quan gì đến mình.