“Quen thuộc” theo nghĩa là — người đã chứng kiến trận chiến của Lục Nhiên với Lâm Y và Trương Lân.

Tất cả bọn họ đều có một đặc điểm chung.

Đều “kính sợ có thừa” với Lục Nhiên, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ gây sự. Nếu không, Lục Nhiên rất có thể sẽ làm ra những chuyện không tưởng chẳng hạn như đè người ta xuống lò nướng.

Huống hồ...

Câu lạc bộ BBQ ngoài trời này ngay bên cạnh có một trang trại ngựa.

Nếu không cẩn thận, có thể sẽ có cơ hội tiếp xúc thân mật với phân động vật.

Nghĩ đến điều đó. Trần Thịnh thấy bữa tiệc hôm nay quả thực giống như một bữa “Hồng Môn Yến.”

Tín nam chắp tay thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xảy ra.

A di đà phật.

Nói vậy nhưng bản tính tò mò của Trần Thịnh vẫn không chịu yên.

Vừa xuống xe không bao lâu, hắn đã không nhịn được mà ngồi xổm bên cạnh Lục Nhiên hỏi: “Lục ca, giữa anh và Trương Lân có chuyện gì vậy?” Trần Thịnh hỏi.

Nói xong, còn dâng lên một xiên thịt nướng đã chín để lấy lòng.

“Chuyện gì? Hôm đó chẳng phải anh đã thấy rồi sao?” Lục Nhiên nhận lấy xiên thịt, thấy nướng chưa đủ chín, liền đặt lại trên lò nướng thêm một lúc nữa.

Rồi cậu rắc đầy ớt lên.

Nhìn vậy, Trần Thịnh nhìn thôi cũng thấy bụng mình đau nhói.

“Không phải chuyện hôm đó.” Trần Thịnh lén lút sờ sờ đầu hỏi: “Ý em là hôm đó! Tại sao Trương Lân và big boss lại bị phát hiện trong phòng anh vậy?”

Lục Nhiên nhướn mày. Không ngờ tình huống hôm đó lại được lan truyền rộng rãi đến vậy.

“Còn có chuyện gì nữa? Cậu đi hỏi hai người trong cuộc chẳng phải sẽ rõ hơn sao?” Lục Nhiên nói.

Trần Thịnh suýt nữa quỳ xuống: “Em nào có lá gan đó? Hự hự!”

Thẩm Tinh Trác đi ngang qua, nghe được một chút, nhíu mày hỏi: “Trương Lân đến tìm cậu gây rối à?”

Lục Nhiên nhìn hắn một cái, mới nhớ ra, hôm đó ‘con mồi’ này không có mặt.

Cậu thấy có chút đáng tiếc, bèn thêm mắm dặm muối: “Đúng, ngay tại tiệc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của cha ruột anh, gia chủ nhà họ Thẩm đó.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tinh Trác tối lại, cau mày không nói gì. Chỉ vươn tay giật lấy xiên thịt mà Trần Thịnh vừa nướng, rồi nhét xiên thịt của mình nướng vào tay Lục Nhiên, giọng điệu trào phúng: “Ngốc thế nướng cũng dám ăn à?”

Trần Thịnh không vui: “Ơ? Trác ca nói ai đấy?”

Lục Nhiên vỗ vỗ Trần Thịnh an ủi, đưa cho hắn một xiên thịt mà Thẩm Tinh Trác vừa nướng.

Trần Thịnh xúc động muốn khóc: “Lục ca, anh đúng là người tốt!”

Lục Nhiên dịu dàng nhìn hắn ăn, xong hỏi: “Không có độc? Ăn xong có cảm giác đau bụng gì không?”

“...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nước mắt cảm động của Trần Thịnh lập tức rút ngược trở lại. Hóa ra là đang dùng hắn làm chuột bạch thử độc à?

Thẩm Tinh Trác nghe thấy, hét lên: “Lục Nhiên!”

Lục Nhiên không để ý đến đối phương, tập trung vào việc ăn uống.

Nhóm người Trần Thịnh ăn không ngồi rồi. Thú vui giải trí của phú nhị đại chỉ quanh quẩn uống rượu, tán gẫu, khoác lác..

Không xa còn có một sân golf. Nói chuyện chán lại có thể đấu một trận.

Thẩm Tinh Trác ngoài xuất thân danh giá, khả năng ăn chơi cũng thuộc loại đỉnh nhất, món nào cũng đứng đầu.

Lục Nhiên chẳng có hứng thú.

Cậu chỉ thấy đám người kia toàn là lũ ngốc, đồ nướng xong không ăn, đúng là lãng phí của trời. Vì thế cậu ngồi ở góc, giống như một con chuột hamster lặng lẽ ăn đồ ăn của mình.

Thẩm Tinh Trác chơi xong golf quay lại, thấy trước mặt Lục Nhiên chất đầy một đống xiên thịt nướng, ấy thế mà bụng Lục Nhiên lại không hề phồng lên chút nào. Nhìn không ra người nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng lại ăn được nhiều đến thế.

Thẩm Tinh Trác chơi mệt đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Trên bãi cỏ gần đó, có người dẫn theo một con chó chăn cừu đang chơi ném đĩa.Con chó chăn cừu lông đen trắng mà nhìn từ phía sau, trông nó giống như một con chó đen.

Thẩm Tinh Trác nhìn một lúc, rồi quay sang hỏi Lục Nhiên, đột nhiên hỏi một câu mà mình muốn hỏi từ lâu rồi: “Cậu… sao lại nuôi con chó vàng đó? Người thì chút xíu mà cậu còn gọi nó là Đại Hoàng.”

Lục Nhiên cũng đang nhìn con chó chăn cừu đang chơi ném đĩa.

Nghe câu hỏi này hơi ngẩn người, sau đó sờ cằm nói: “Ừ, đúng là có vẻ chó đen nhìn ngầu hơn.”

Khi cậu thiếu niên nói câu này, dường như chỉ là theo bản năng trả lời.

Trong đôi mắt cậu có sự mơ hồ của ký ức bị che lấp, đôi mắt đen tựa như phủ một lớp sương mù dày đặc, hình như trong tiềm thức. Cậu vẫn nhớ rằng mình muốn nuôi một con chó đen.

Nhưng khi thấy một con chó vàng nhỏ, cậu mơ hồ nghĩ rằng có lẽ ai đó thích, một người rất thân thiết và quan trọng. Vì chút mơ màng đó mà cậu đã dùng cái tên trong trí nhớ để đặt. Phảng phất như vậy có thể khiến cậu cảm thấy mình gần hơn với ngôi nhà trong ký ức đã bị che giấu khi mình đang lang thang ngoài đường.

Cổ họng Thẩm Tinh Trác đột nhiên nghẹn lại như thể bị một bàn tay to bóp chặt, không thể phát ra âm thanh nào. Mắt cay xè, thậm chí không có sức để đưa tay lên dụi, cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, hít một hơi thật sâu, cố gắng để phát ra âm thanh.

Nhưng khi vừa mở miệng, âm thanh lại chỉ như tiếng rít khó chịu của một dụng cụ bị hỏng.

Lục Nhiên thấy kỳ quái, xoay người nhìn đối phương. 

Thẩm Tinh Trác chỉ kịp quay lưng lại thật nhanh trước khi Lục Nhiên nhìn thấy mặt mình.

Không biết tại sao trong khoảnh khắc ấy, hắn hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Lục Nhiên. 

“Anh sao thế?”

Thẩm Tinh Trác nghe thấy người phía sau hỏi.

Có vẻ như không nghe thấy hắn trả lời, Lục Nhiên lại nói: “Ăn gì không tốt à? Bên cạnh có nhà vệ sinh, đừng làm bẩn sàn nhà đấy.”

Thẩm Tinh Trác bỗng không nhịn được cười.

Hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược ập tới, làm nước mắt lẫn nước mũi thiếu chút nữa cùng nhau trào ra.

“Diiiii, gớm quá.”

Thẩm Tinh Trác quay đầu lại, thấy Lục Nhiên nhìn mình vẻ mặt ghét bỏ thôi rồi. Đôi mắt này, hoàn toàn trùng khớp với đôi mắt trong giấc mơ của hắn, mềm mại đông đầy lệ thuộc, tin tưởng và ngoan ngoãn. Chủ nhân của đôi mắt này đã lớn rồi, nhưng đuôi mắt vẫn giữ độ cong như hồi nhỏ, thế nhưng ánh mắt nhìn anh, đã hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Tinh Trác đi sang một bên, tìm vòi nước rửa mặt, tạm thời chỉnh lại tâm trạng, hắn quay lại bên cạnh Lục Nhiên, hỏi: “Nghe nói cậu đã ký hợp đồng tài trợ với nhà họ Thẩm?”

Lục Nhiên gật đầu, cậu không biết Thẩm Tinh Trác đang nghĩ gì.

Nhưng đối với Thẩm Tinh Trác, trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại một chút đề phòng, như với Kỷ Mân. 

Ngày diễn ra hội tài trợ khi người nọ nói có thể đưa mình đi du học. Giây phút đó không ai biết Lục Nhiên đã kích động đến thế nào.

Kiếp trước cậu nằm mơ cũng nghĩ có một ngày có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Thẩm, không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, sống dưới cái dưới bóng đen của gia đình họ Thẩm. Thế nhưng ngoài sự kích động, sự đề phòng trong lòng cậu vẫn chiếm ưu thế.

Kỷ Mân biết Thẩm Tinh Dục. Việc hỗ trợ du học này không chừng là do Thẩm Tinh Dục đề xuất.

Thẩm Tinh Dục là một người rất đặc biệt, người này không giống những người khác trong truyện, cứ xoay quanh nhân vật chính Thẩm Tinh Nhiễm.

Điều Thẩm Tinh Dục thực sự quan tâm là “nhà họ Thẩm”, mà ở trong mắt Thẩm Tinh Dục, Lục Nhiên chỉ một phần tử bất ổn, chuyên gây rối trật tự và đe dọa danh tiếng của nhà họ Thẩm.

Cần phải bị kiểm soát thật chặt.

Nếu thật sự là như vậy, việc Lục Nhiên đồng ý đi du học chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào rọ cho nên Lục Nhiên đã từ chối Kỷ Mân.

Khi từ chối rất khó chịu cũng đầy tiếc nuối nhưng không còn cách nào khác. Cậu không dám tin tưởng bất kỳ ai. Nếu ngay cả huyết thống ruột thịt cũng không thể tin tưởng thì cậu lấy đâu ra lòng tin cho người khác?

Chương 58 ĐÁNH HỒ LY TINH

“Chuyện này lúc đó tôi không biết.”

Thẩm Tinh Trác còn đang nói về hợp đồng tài trợ: “Nếu tôi biết...”

“Oaaa! Chỗ này lớn ghê luôn!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lục Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy người mới đến, đuôi lông mày khẽ động.

Trần Thịnh cũng nghe thấy giọng nói đó, mặt mày tái nhợt.

Mẹ nó!!! Sao lần nào hắn tổ chức cũng xảy ra chuyện.

Hai người lẻn vào, một người là Lâm Y, người kia là Thẩm Tinh Nhiễm.

Lon Coca trong tay Trần Thịnh suýt chút nữa rớt xuống đất.

Hắn gọi mấy người anh em thân thiết, lập tức tiến lên tạo thành một bức tường người, cố gắng che chắn hoàn toàn tầm nhìn của Lâm Y và Thẩm Tinh Nhiễm.

“Tiểu Y, Nhiễm Nhiễm, sao các cậu lại đến đây?”

“À, chỗ này chúng tôi chơi hơi thô, không được tiện lắm... Hay là hôm khác tôi mở một buổi khác để chơi với các cậu?”

Càng ngăn càng khiến tính khí công tử của Lâm Y bộc lộ rõ hơn.

“Các cậu ngăn tôi làm gì?”

Nghe ra ý tứ trong lời của nhóm người Trần Thịnh, Thẩm Tinh Nhiễm cũng có chút không vui. Trước đây, dù hắn đi đâu cũng luôn được chào đón, sao lần này còn chưa vào đã bị người ta đuổi ra?

Trần Thịnh vội vàng cười trừ: “Chỉ là không tiện thôi mà...”

Lục Nhiên không phải kiểu người dễ động chạm.

Chỉ cần chặn được Lâm Y là ổn nhưng mà Lâm Y lại dùng sức, đẩy bọn họ ra.

Trong lòng Trần Thịnh khóc thành một dòng sông, thầm nghĩ: Các cậu một hai đòi vào nếu gặp xui xẻo thì tự mình chịu!

Ban đầu Lâm Y còn tưởng bọn họ đang làm chuyện gì mờ ám.

Kết quả vừa đẩy tường người ra, từ xa đã thấy một người làm hắn phải run rẩy đang ngồi bên lò nướng.

“Lục! Lục Nhiên!”

Ký ức kinh khủng khi bị ép vào bồn cầu nhà vệ sinh bỗng tràn về. Lâm Y theo phản xạ muốn chạy.

Lùi lại hai bước, lại thấy mất mặt, bèn dừng lại. Hắn giữ chặt Thẩm Tinh Nhiễm lấy hết can đảm, chỉ vào Lục Nhiên và Thẩm Tinh Trác đang ngồi cạnh.

“Thẩm Tinh Trác! Anh còn chơi với tên con riêng của nhà họ Thẩm ư? Anh lương tâm không vậy?”

Mấy chữ “con riêng” thành công thu hút ánh mắt của Lục Nhiên.

Cùng lúc đó.

Thẩm phu nhân đang nhìn chằm chằm bảy tám tin nhắn nhận được trên điện thoại di động:

【Phu nhân! Đã tìm thấy đứa con riêng mà ngài đang tìm】

【Hiện đang ở câu lạc bộ nướng BBQ ngoài trời XXX!】

**

“Con riêng.”

Nếu không nghe thấy Lâm Y hét lên, Lục Nhiên cũng sớm quên mất chuyện này.

Dù sao thì cho dù có nghĩ vậy, cũng không ai dám nói thẳng ra.

Kiếp trước, Lục Nhiên luôn cảm thấy khó hiểu tại sao mình lại bị người ta bài xích một cách vô lý như thế.

Cũng là  Lâm Y đã chỉ thẳng vào mặt cậu, chửi thẳng rằng cậu là con riêng có mưu đồ muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Thẩm.

Lục Nhiên rất sốc,không ngờ thân phận của mình lại bị đồn đại thành như vậy, từng cố giải thích rằng mình không phải nhưng lại bị người ta hỏi ngược: “Không phải con riêng, vậy cậu là cái gì của nhà họ Thẩm?”

Đúng vậy. Không được nhà họ Thẩm thừa nhận.

Sự tồn tại của cậu có khác gì một đứa con riêng? Sau đó, Lục Nhiên không tham gia vào những buổi giao lưu trong giới nữa.

Cậu đã từng nghĩ đến việc nói rõ với Thẩm phu nhân song lại sợ bà sẽ nghĩ rằng cậu đang cáo trạng mách lẽo về Thẩm Tinh Nhiễm, nên chỉ biết giữ kín trong lòng.

Mà hiện tại...Thẩm Tinh Trác ngồi bên cạnh Lục Nhiên mặt mày tái mét.

Lâm Y vẫn đang ngoài mạnh trong yếu, hung hăng chỉ trỏ, mắng nhiếc: “Trần Thịnh, mấy người các cậu đang có ý gì? Chẳng lẽ cũng bị tên con riêng này mê hoặc rồi hả?”

Trần Thịnh: “...”  

Xin lỗi, chúng tôi là bị dọa sợ thôi.

“Lâm Y!”  Giọng này là của Thẩm Tinh Nhiễm.  

Hắn vội kéo Lâm Y lại, nói: “Cậu đừng nói nữa.”  

Vừa dứt lời, giọng của Lâm Y đột ngột cao lên: “Sao lại không được nói! Chính vì cậu quá yếu đuối nên mới để tên con riêng này leo lên đầu lên cổ ngồi!”  

Thẩm Tinh Nhiễm: “...”  

Mặc dù bình thường hắn thích nhất là dùng cách hạ nhiệt này để khơi mào xung đột.  

Nhưng bây giờ!  

Hắn thật sự không phải, trong khoảng thời gian này hoàn toàn không muốn nghe đến “con riêng” gì đó.  

Lâm Y cứ tuôn ra một câu, Thẩm Tinh Nhiễm lại toát ra một tầng môi lạnh.

Thẩm Tinh Trác gầm lên: “Lâm Y! Cậu muốn chết à!”  

Lâm Y bị Thẩm Tinh Trác quát đến ngẩn người.  Tiếp theo vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn Thẩm Tinh Trác như nhìn kẻ ngốc:

“Tôi đang nói giúp hai anh em anh đấy, vậy mà anh còn mắng tôi?”  

Thẩm Tinh Trác siết chặt nắm đấm, không dám nhìn Lục Nhiên bên cạnh. Dĩ nhiên hắn biết tin đồn này là do Thẩm Tinh Nhiễm tung ra, hơn nữa lúc đầu còn được hắn ngầm đồng ý. Nói đâu xa, mấy ngày trước, hắn thậm chí còn giúp Thẩm Tinh Nhiễm nói dối khi mẹ hỏi.

Lâm Y nhìn Thẩm Tinh Trác rồi lại nhìn Lục Nhiên.  Như thể đột nhiên hiểu ra điều gì: “Ồ, tôi biết rồi, anh cũng bị mê hoặc rồi đúng không?”  

Nói xong, hắn chĩa họng súng về phía Lục Nhiên: “Quả nhiên cậu và cái bà mẹ hồ ly tinh chuyên đi phá hoại gia đình của cậu là một khuôn đúc ra!”

Câu này khiến cả đám người đơ ra, sân nướng im lặng như tờ.

Trong sự im lặng, chỉ nghe thấy tiếng Lục Nhiên không nhịn được mà “phì” cười một cái.  

Thẩm Tinh Trác mới kịp phản ứng, đi tới hai bước, túm cổ áo Lâm Y, nhấc người lên: “Mẹ kiếp! Cậu vừa nói cái gì vậy hả!”  

Lục Nhiên đứng bên cạnh, âm thầm khuấy động: “Cậu ta nói mẹ anh là hồ ly tinh đấy.”  

Thẩm Tinh Trác: “...”  

Thẩm Tinh Nhiễm: “...”  

Lục Nhiên nói không lớn tiếng.  

Mấy người Trần Thịnh đang bận can ngăn xung đột cũng không nghe thấy.  

Chỉ có Lâm Y bị Thẩm Tinh Trác túm lên là nghe được, nhưng cũng chưa kịp phản ứng.  

*

Lúc bên trong còn đang tranh cãi, bên ngoài câu lạc bộ, một chiếc taxi dừng lại.  

Cửa sau mở ra, một người phụ nữ bọc kín từ đầu đến chân, đội mũ vành rộng, mang khẩu trang, đeo kính râm bước xuống.  

Bà nắm chặt chiếc điện thoại, từ từ bước về phía cổng câu lạc bộ.  

Thẩm phu nhân lúc này hơi căng thẳng, lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.  

Dạo này, bà không hề ra ngoài,  mỗi lần ra ngoài, bà đều cảm thấy mọi người dùng ánh mắt “chồng bà sớm đã ngoại tình rồi” mà nhìn bà.  

Tựa như hiện tại một mặt bà rất muốn nhanh chóng bắt được đứa con riêng kia, mặt khác lại sợ bị người ta biết rằng phu nhân nhà họ Thẩm tự mình đi bắt con riêng.  

Mỗi lần chạm phải ánh mắt của người khác hay nhìn thấy Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Hồng Nguyên giấu giấu diếm diếm, tim phu nhân Thẩm như bị xé nát!  

Bây giờ, cuối cùng mọi thứ đã rõ ràng.  

Thẩm phu nhân tìm người quản lý câu lạc bộ.

Khi được đưa tới bên ngoài rào chắn bằng gỗ, nội tâm Thẩm phu nhân vô cùng bình tĩnh.

Tốt lắm.  

Để bà gặp mặt cái đứa con riêng này xem sao!  

Đợi bà bắt được nó, bà sẽ xem Thẩm Hồng Nguyên và hai đứa con trai bắt tay nhau che dấu cho Thẩm Hồng Nguyên kia giải thích thế nào!  

Thẩm phu nhân rụt rè gật đầu với người quản lý.  

Đợi người quản lý rời đi, bà lại sát hàng rào nghe ngóng. Đây là một câu lạc bộ ngoài trời, chỉ dùng hàng rào gỗ để ngăn tầm nhìn, không hề có hiệu quả cách âm.  

Cho nên Thẩm phu nhân vừa đến gần, đã nghe thấy bên trong có người đang nói con riêng cái gì đó.

Thẩm phu nhân hít sâu, đạp mạnh vào hàng rào:  

“Con riêng đâu?”  

Giọng nói quen thuộc vang lên.  Thẩm Tinh Nhiễm đang luống cuống trên thảm cỏ lập tức đứng hình.  

Thẩm Tinh Trác cũng đơ theo.  

Chỉ có Lục Nhiên là mắt sáng lên.  

Lục – người yêu thích chuyện vui – Nhiên, giơ tay chỉ về phía Thẩm phu nhân bên hàng rào, ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng giới thiệu: “Vị khách cuối cùng đã trang trọng xuất hiện! Đến rồi! Đó chính là mẹ ruột của tôi, hồ ly tinh dùng sắc để quyến rũ phá hoại gia đình người khác đấy!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play