“Hừ.”

Thẩm phu nhân thấy bộ dạng ông như vậy, càng thêm chắc chắn: “Tôi thấy ông đang chột dạ thì có.”

Thẩm Hồng Nguyên dại ra: “Tôi chột dạ cái gì?”

“Ông tự nghĩ đi!”

Lục Nhiên vừa lau chân cho Đại Hoàng vừa nghe thấy bên trong vang lên tiếng: “Ông vô tâm, vô tình,  còn vô lý.”

“Hai người ngày bị sao thế nhỉ?” Lục Nhiên thì thầm với Đại Hoàng.

Đại Hoàng không hiểu, chỉ ngây ngô nhe răng cười với cậu.

“Thôi bỏ đi.”

Lục -con riêng- Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy không liên quan gì đến mình.

Thế là cậu xách Đại Hoàng lên, thản nhiên trở về phòng.

Sáng hôm sau, dẫn Đại Hoàng đi dạo một vòng, xong như thường lệ dẫn chó đến chốt bảo vệ của trại trẻ mồ côi.

Nhưng lần này, cậu phát hiện người đứng trong chòi bảo vệ không phải là bác bảo vệ quen thuộc mà là một gương mặt lạ, trẻ hơn một chút. Vừa thấy cậu, bảo vệ trẻ tuổi liền giơ tay ngăn lại: “Ai đấy? Đến đây làm gì? Trước tiên phải đăng ký.”

“Ê, sao cậu lại dắt theo cả con chó nữa?”

Lục Nhiên dắt Đại Hoàng, ngớ người một lát rồi hỏi: “Chú Lý đâu?”

“Chú Lý bị bệnh, nghỉ phép một thời gian. Chú ấy lớn tuổi rồi, con cái cũng muốn làm thủ tục cho chú ấy nghỉ hưu sớm một chút.”

“Ồ, cảm ơn ạ.”

Lục Nhiên cũng không làm khó bảo vệ mới này.

Vốn có thể để Đại Hoàng ở lại phòng bảo vệ, cũng chỉ là chú Lý bảo vệ lúc trước mềm lòng. Hiện tại chú Lý không ở đây, đương nhiên không thể đem Đại Hoàng  tới được nữa.

Lục Nhiên dắt Đại Hoàng trở lại ven đường. Đại Hoàng ngồi bên cạnh cậu.

Lục Nhiên đứng ở một khoảng cách không quá xa cổng cô nhi viện, lẳng lặng nhìn ngôi “nhà” mà cậu đã sống suốt hơn mười năm qua.

Ánh nắng bình minh đỏ rực ló dạng, bao trùm lấy trại trẻ mồ côi yên tĩnh mà cô đơn.

Mặt trời mới mọc tựa như một mảnh giấy đỏ trong bức tranh nguệch ngoạc của trẻ thơ, lặng lẽ treo ở phía đông góc nhà.

Trong lòng Lục Nhiên chợt dâng lên một nỗi buồn.

Viện trưởng Lục đã không còn nữa, bây giờ chú Lý cũng đã nghỉ hưu.

Ngày trước, Lục Nhiên luôn nghĩ rằng trại trẻ mồ côi không phải là nhà của cậu, cậu phải đi tìm ngôi nhà thật sự của mình. Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy ngôi nhà ấy đã mất đi.

Tiếng chuông báo thức của trại trẻ vang lên.

Lục Nhiên đứng bên ngoài, có thể thấy bóng người chậm rãi đi lại trong hành lang, cậu thu hồi ánh mắt, cúi xuống vỗ lưng Đại Hoàng: “Đi thôi.”

Lục Nhiên tìm một chỗ để gửi Đại Hoàng ngắn hạn. Còn bản thân cậu thì tiếp tục đi làm ở quán cà phê, thời gian rảnh rỗi, cậu lướt điện thoại tìm thêm việc làm bán thời gian.

Không thể để Đại Hoàng ở trại trẻ mồ côi, phí gửi của Đại Hoàng là một khoảng cần phải chi. Hơn nữa, Đại Hoàng đã là một con chó già, chi phí nuôi dưỡng cũng cao hơn một chút. Quan trọng nhất là, gửi ở tiệm thú cưng bình thường, Lục Nhiên không yên tâm về sự an toàn của Đại Hoàng.

Bận rộn suốt đến chiều tối.

Rất nhiều nhân viên của Kỷ Thị lại đến tiệm ăn cơm, Lục Nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi, lại nghe dỏng tai nghe bát quái của Kỷ thị.

Nhân vật trung tâm vẫn là “đại ma vương” tỏa áp suất thấp nào đó.

Nhưng lần này, toàn bộ là những lời khen ngợi.

“Hợp đồng đã ký xong!”

“Tôi nói này, vị phụ trách đó khó nhằn lắm, nhóm của trưởng phòng tôi vật lộn te tua với bên đó suốt nửa tháng, bên kia vẫn nói đông nói tây, kéo dài, còn muốn kiếm thêm lợi.”

“Nhưng chủ tịch ra mặt, chỉ một câu thôi mà hợp đồng đã được ký?”

“Chủ tịch của chúng ta đúng là có mị lực thật.”

Chuyện trò một lúc, lại quay về chủ đề không bao giờ thay đổi.

“Thật tiếc là chân chủ tịch không tốt...”

Lục Nhiên thu lại sự chú ý, tiếp tục chăm chỉ lau dọn bàn ghế.

Có vẻ như sự khuyết tật đã trở thành cái mác không thể gỡ bỏ khỏi người Kỷ Mân. Tính tình anh không tốt, người khác sẽ nói, bởi vì tàn tật. Anh làm việc xuất sắc, người ta lại nói, thật tiếc sao anh lại là người khuyết tật.

Vòng tới vòng lui,  cũng không thể tránh khỏi điều đó.

Lục Nhiên dọn sạch rác của bàn khách trước đó. Nghe tiếng chuông cửa vang lên, cậu ngẩng đầu lên theo thói quen, nói: “Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”

Một lúc sau vẫn không nghe thấy câu trả lời.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy Thẩm Tinh Trác đã lâu không gặp, mặt mày tái mét nhìn cậu.

Thấy Thẩm Tinh Trác, mắt Lục Nhiên sáng rực.

Đôi mắt đen láy như phát sáng khi nhìn thấy tiền.

Đúng lúc đang thiếu tiền thì gặp ngay con mồi ngon.

Tiền lương gấp ba, chẳng phải sắp tới tay sao!!!!

“Chào mừng quý khách!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên lại nói thêm lần nữa.

Lần này không phải phản xạ tự nhiên, mà là sự chân thành.

Lục Nhiên gào to đến nỗi khiến gương mặt đang căng cứng của Thẩm Tinh Trác dường như cũng dịu lại một chút. ( truyện trên app T Y T )

Nhìn ánh mắt Lục Nhiên sáng lên như nhìn thấy người thân, Thẩm Tinh Trác cảm thấy không quen, thậm chí còn có chút ngại ngùng. Bình thường, Lục Nhiên coi hắn như không khí hoặc chọc tức chết người mà không cần đền mạng.

Thẩm Tinh Trác không ngờ rằng đi nước ngoài có một chuyến về, Lục Nhiên lại nhiệt tình như thế.

“Hừ” một tiếng, quên luôn cả việc bực bội khi thấy Lục Nhiên đang làm thêm, tự tìm một chỗ ngồi xuống.

Mặt mày thì tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại hơi lâng lâng.

Xem đi.

Rõ ràng là không gặp mình một thời gian, rồi cũng sẽ thấy nhớ mà thôi. Thẩm Tinh Trác cố gắng tỏ ra rụt rè một chút.

Lục Nhiên nhanh nhẹn mang thực đơn đến: “Quý khách gọi món ạ.”

Cậu nhấn mạnh hai từ “quý khách” một cách rõ ràng. Mục đích chính là muốn thấy bộ mặt tức giận như mọi khi của Thẩm Tinh Trác.

Mà lúc này Thẩm Tinh Trác vẫn đang phiêu. Não tự động biến hai chữ “quý khách” thành “anh trai”. Vì vậy, thoải mái cầm thực đơn lên.

Lục Nhiên: “...”

Cậu nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Trác mà đối phương đang nghiêm túc nghiên cứu thực đơn.

Lục Nhiên suy nghĩ xem chỗ nào sai sai nhưng không thể nghĩ ra. Mêt, dứt khoát đưa tay che thực đơn trước mặt Thẩm Tinh Trác.

Thẩm Tinh Trác ngẩng đầu khó hiểu nhìn cậu.

Lục Nhiên mỉm cười chuyên nghiệp, cố gắng ám chỉ: “Tôi đang làm thêm ở đây.”

Đang làm thêm.

Đang làm thêm đó!

Bốn mắt nhìn nhau.

Một số điều tốt đẹp đột nhiên “vỡ tan”.

Thẩm Tinh Trác đen mặt: “Lục Nhiên, cậu coi tôi là gì?”

Lục Nhiên nghiêm túc trả lời: “Là con mồi.”

Thẩm Tinh Trác: “...”

Lục Nhiên cố gắng dụ dỗ: “Lần này giảm giá rồi, không cần gấp ba, gấp đôi tiền lương là được!”

Thẩm Tinh Trác hít sâu một hơi: “Cậu nghĩ đẹp nhỉ, cậu coi tôi là gì hả?”

Lục Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu.

Xác nhận ‘con mồi’ không có ý định trả tiền, lạnh lùng quay lưng rời đi: “Ồ, dùng thực đơn điện tử,  anh tự chọn món nhé.”

Thẩm Tinh Trác: “...”

Hắn từ từ hạ tay xuống, không thèm lấy điện thoại ra nữa.

Dòng người ăn tối bắt đầu thưa dần.

Lục Nhiên chuẩn bị tan ca, nhưng Thẩm Tinh Trác vẫn chưa gọi món.

Cậu định hỏi, thì thấy cửa tiệm mở ra, một người vội vàng chạy vào.

Trần Thịnh vẫy tay với Thẩm Tinh Trác: “Trác ca! Nhanh lên, không cần đợi nữa, xe sửa xong rồi!”

Đang nói hắn thấy Lục Nhiên: “Ơ, Lục ca! anh tan ca chưa? Tan ca rồi thì cùng đi nhé?

Tiểu Vương đang trốn trong bếp chơi game nghe tiếng tưởng đó là bạn của Lục Nhiên đến tìm cậu, vội nói: “Phía sau không còn nhiều người nữa, tôi ở đây trông được rồi, cậu đi chơi đi.”

Lục Nhiên chưa đồng ý ngay mà quay sang hỏi Trần Thịnh: “Ai mời?”

Thẩm Tinh Trác nghĩ đến hóa đơn lớn lần trước của mình, cũng hỏi theo: “Ai mời?”

Trần Thịnh bị hai người hỏi đến á khẩu, nhớ lại lỗi lầm lần trước, vỗ ngực cam đoan: “Tôi mời, chắc chắn là tôi mời!”

Lúc này, Lục Nhiên mới thay đồ, đi cọ một bữa cơm.

Chỗ Trần Thịnh đặt là một câu lạc bộ BBQ ngoài trời. Có kinh nghiệm nên Trần Thịnh chỉ mời những người quen thuộc với Lục Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play