Cuối cùng, bà quyết tâm, nhắm mắt nói: “Con có nghe ai nói rằng ba con có người phụ nữ khác bên ngoài không?”

Thẩm Tinh Nhiễm nghe xong liền cười: “Mẹ… mẹ lại suy nghĩ lung tung rồi.”

Thẩm phu nhân đang trong giai đoạn tiền mãn kinh, thường xuyên hỏi han mấy câu linh tinh như vậy. Thẩm Tinh Nhiễm cũng quen rồi, nói trắng ra trong lòng còn hơi thấy phiền nhưng không để lộ ra ngoài, nhẹ nhàng an ủi: “Ba yêu mẹ nhất, hơn nữa ông ấy làm gì có thời gian chứ.”

Tim Thẩm phu nhân liền trở lại vị trí. Bà vuốt ngực: “Hazzz, đúng là mẹ nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong cô sờ chén đồ ngọt trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm, rồi gọi người giúp việc: “Chén này nguội rồi, mang đi đổi cái khác.”

Thẩm phu nhân oán giận: “Toàn là do mấy người ngoài kia đồn đoán linh tinh.”

“Mẹ lại nghe được gì nữa à?” Thẩm Tinh Nhiễm mỉm cười trò chuyện với bà.

 “Người ta còn nói ba con có một đứa con riêng bên ngoài.”

Tay Thẩm Tinh Nhiễm cầm thìa bỗng khựng lại.

“Keng.” — Chiếc thìa sứ trắng mịn va vào chén, phát ra âm thanh hơi chói tai.

Thẩm phu nhân quay sang nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.

Biểu cảm của Thẩm Tinh Nhiễm không kịp thu lại, bị bà nhìn thấy hết.

Nụ cười thoải mái trên mặt bà dần dần cứng lại.

Thẩm Tinh Nhiễm nhanh chóng khống chế tâm tình của mình, khuấy chiếc thìa sứ trong nồi hầm, bởi vì có chút bối rối nên không khỏi phát ra tiếng động.

Được một lát Thẩm Tinh Nhiễm đặt thìa xuống, nhìn Thẩm phu nhân nói: “Mẹ, làm gì có con riêng hay không, bên ngoài họ chỉ biết đồn bậy thôi.”

Tuyệt đối không thể để Thẩm phu nhân biết được rằng lời đồn này bắt nguồn từ hắn.

Thẩm phu nhân không biết Thẩm Tinh Nhiễm đang nghĩ gì song bà thấy  ánh mắt né tránh của hắn. Trái tim bà chùng xuống.

“Thật sự… không có sao?” Thẩm phu nhân hỏi.

Thẩm Tinh Nhiễm trả lời chắc nịch: “Làm sao mà có được chứ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dạo này mẹ không ngủ ngon nên lo lắng quá rồi.”

Nghe Thẩm Tinh Nhiễm ân cần hỏi han, trái tim Thẩm phu nhân càng lúc càng chùng xuống, rơi thẳng vào hầm băng lạnh lẽo, thực sự rất đau lòng. Bà yêu thương Thẩm Tinh Nhiễm như thế vậy mà đứa con này giúp Thẩm Hồng Nguyên giấu bà!

Đến tận bây giờ cũng không chịu nói thật cho bà biết! Bà đã đặt rất nhiều tâm huyết vào cái gia đình này, hy sinh cho từng đứa con thậm chí từ bỏ cả sự nghiệp của mình. Nhưng không có ai đứng về phía bà?

Thẩm phu nhân cố gắng nở một nụ cười, giả vờ như đã tin lời hắn, nói qua loa vài câu đứng dậy trên lầu.

Sau khi bà đi. Thẩm Tinh Nhiễm siết chặt cái thìa trong tay rồi không kìm được nữa ném cái thìa đi. Trong lòng hoảng loạn mà không biết phải làm gì.

Tóm lại, hắn không để Thẩm phu nhân tin vào lời đồn càng không thể để bà biết rằng chuyện đó có liên quan đến mình.

Nếu không, bà sẽ nghĩ gì về hắn? 

Thẩm Tinh Nhiễm đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách. Sau đó, lên tầng ba, vào phòng khóa cửa mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tinh Trác.

Gần đây Thẩm Tinh Trác không có ở trong nước, phòng làm việc gặp vấn đề về tài chính, có hỏi vay tiền Thẩm Hồng Nguyên tuy nhiên bị ông mắng đuổi đi. Thế là Thẩm Tinh Trác chạy ra nước ngoài để tìm kiếm nguồn đầu tư. 

Cuộc gọi quốc tế mãi lâu sau mới kết nối được.

Khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Nhiễm liền bật khóc: “Anh ơi! Mau giúp em với!”

“Nếu mẹ gọi điện hỏi anh thì...”

Thẩm Tinh Nhiễm đoán không sai.

Sau khi về phòng, Thẩm phu nhân lưỡng lự một lúc lâu rồi cũng gọi cho đứa con trai thứ hai. Bà đi thẳng vào vấn đề, hỏi luôn: “Thẩm Tinh Trác, con nói thật với mẹ, ba con có con riêng bên ngoài không?”

Thẩm Tinh Trác nhận điện thoại của Thẩm Tinh Nhiễm trước nên đương nhiên câu trả lời cũng y chang. Hắn khẳng định chắc nịch, tuyệt đối không có chuyện đó. Bảo bà chỉ đang suy nghĩ lung tung mà thôi.

Nếu như bà chưa nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Tinh Nhiễm hoặc Thẩm Tinh Trác do dự trong giây lát mà không phải dùng giọng điệu chắc chắn như Thẩm Tinh Nhiễm, nói không chừng Thẩm phu nhân sẽ tin tưởng một chút.

Ấy mà khi nghe câu trả lời của Thẩm Tinh Trác, Thẩm phu nhân hoàn toàn tin chắc một điều.

Được lắm…. Thẩm Hồng Nguyên thực sự có con riêng bên ngoài!

Mà đứa con riêng đó ít nhất cũng đã trạc tuổi Thẩm Tinh Nhiễm. Hơn nữa cả nhà ai cũng biết chỉ có mình bà là chẳng hề hay biết gì.

Đây vẫn là gia đình của bà sao? Vẫn là những đứa con, người thân của bà?

Sau khi gọi điện cho Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn rất lo lắng. Chỉ đến khi nhận được hồi âm từ Thẩm Tinh Trác, hắn mới tạm yên lòng. Bất kể thế nào, chỉ cần lời đồn này không đổ lên đầu hắn là được.

*

Ngày hôm sau.

Thẩm Tinh Nhiễm xuống lầu, đặc biệt cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân ngồi trên ghế sô pha, trong tay là một cuốn tạp chí thời trang, bên cạnh có mấy cái túi giấy. Rõ ràng bà vừa đi mua sắm về.

Thẩm Tinh Nhiễm đi tới, cười hỏi: “Mẹ lại mua gì thế?” 

Thẩm phu nhân ngẩng đầu lên, lấy một cái hộp từ trong túi ra: “Dây chuyền mới của nhãn hiệu H, toàn thành phố chỉ có mười cái.” Giọng điệu của bà không khác gì so với ngày thường.

Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tinh Nhiễm mãi mới buông xuống.

“Mẹ, để con giúp mẹ đeo.”

Thẩm Tinh Nhiễm cúi xuống, lấy sợi dây chuyền trong hộp, đeo lên cổ bà, rồi khen: “Mẹ ơi! Mẹ đẹp quá.”

Thẩm phu nhân cầm gương lên ngắm nghía. Sau đó, bà thản nhiên lấy ra một chiếc hộp khác, bên trong là một chiếc đồng hồ màu trắng.

“Lúc mẹ đi dạo thấy cái đồng hồ này rất hợp với con, đeo thử xem.”

Thẩm phu nhân thường mua đồ cho hắn, nên Thẩm Tinh Nhiễm cũng chả lạ gì, đeo thử xong định tháo ra nhưng — “Con cứ đeo đi, đẹp mà.”

Thẩm Tinh Nhiễm không muốn làm bà buồn, mang luôn.

Hôm nay hắn có tiết học, ăn chút điểm tâm rồi quay lại trường.

Khi Thẩm Tinh Nhiễm rời khỏi nhà họ Thẩm, nụ cười trên gương mặt. Thẩm phu nhân dần trầm xuống. Bà mở điện thoại, bật một ứng dụng. Trên đó, định vị GPS đang hiển thị vị trí của Thẩm Tinh Nhiễm.

Xong xuôi, Thẩm phu nhân lại thò tay vào trong túi giấy lục lọi, lấy ra không phải hóa đơn, mà là một tờ giấy ghi địa chỉ.

Thẩm phu nhân mặt không đổi sắc, thay một bộ đồ đơn giản không gọi tài xế trong nhà mà tự bắt taxi đến địa chỉ ghi trên tờ giấy.

Đó là một địa chỉ khá kín đáo -- một văn phòng thám tử tư.

Thẩm phu nhân đội mũ, đeo khẩu trang, đẩy cửa bước vào, đến chiếc bàn, ngồi xuống, không khách sáo rút ra một xấp tiền.

Người phụ trách đối diện lập tức tỏ ra rất nhiệt tình: “Thưa bà, bà cần gì ạ?”

Thẩm phu nhân hạ giọng: “Tôi cần anh điều tra về đứa con riêng của chồng tôi. Đứa con riêng đó có lẽ trạc tuổi con trai tôi, hơn nữa biết cả hai đứa con trai của tôi...”

***

Lục Nhiên bận rộn với công việc, hoàn toàn không hay biết phong ba bão tố trong nhà họ Thẩm. Nhưng thỉnh thoảng khi trở về nhà vào buổi tối, cậu vẫn cảm nhận được bầu không khí có chút bất thường.

Giống như hôm nay. Cậu dắt Đại Hoàng vào nhà, vừa bước vào phòng khách, chợt nghe thấy bên trong dường như đang cãi nhau..

Thẩm Hồng Nguyên thắc mắc: “Dạo này trong nhà sao có khoản chi lớn vậy?”

Cầm khoản tiền đó để thuê thám tử tư, Thẩm phu nhân cười lạnh: “Hỏi chính ông đi thì hơn.”

Thẩm Hồng Nguyên ngơ ngác: “Sao bà nói chuyện kiểu âm dương quái khí vậy?”

Thẩm phu nhân đột ngột lớn tiếng: “Ông còn dám hỏi? Ông làm gì bên ngoài, trong lòng ông tự không biết sao?”

Thẩm Hồng Nguyên ù à ù cạc chả hiểu gì. Ông còn chưa hay rằng trên đầu mình đã bị đóng thêm cái mác ngoại tình, thậm chí ông còn cười, an ủi Thẩm phu nhân: “Dạo này bà làm sao thế, ai chọc bà à? Tiền tiêu thì cứ tiêu, không đến nỗi...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play