Thẩm phu nhân: “...”

Đợi khi Trương phu nhân đi, không khí trong cửa hàng cũng giảm đi rất nhiều. Mấy người tiếp tục tán gẫu. Bên ngoài lại có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua. Có người tinh mắt, chọc nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng: “Kia chẳng phải là Hồ phu nhân sao?”

Câu hỏi này thành công khiến tất cả ánh mắt nhóm phu nhân này đều nhìn về phía đó.

“Hồ phu nhân? Lâu rồi không thấy bà ấy ra ngoài nhỉ?”

“Không phải chứ, sao trông xuống cấp thế nhỉ, chẳng có ai ra đón bà ấy luôn!”

“Nghe nói là do chuyện làm ăn nhà bà ấy gặp phải gặp vấn đề...”

Hồ phu nhân bên ngoài đi gần tới cửa. Người phụ nữ từng giống hệt những quý bà nhà giàu này, giờ đây mặt tiều tụy, ăn mặc cũng không còn như xưa. Ngay cả tóc mai cũng lấm tấm vài sợi tóc bạc.

Có người cố ý giơ tay gọi một tiếng: “Hồ phu nhân?”

Hồ phu nhân nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ nhìn vào trong cửa hàng. Nhìn thấy khoảng cách chênh lệch cực kỳ lớn giữa mình với họ, trên mặt bà thoáng hiện vẻ lúng túng.

Bà không vào cửa hàng mà chỉ gượng cười, cúi đầu bước đi. Nhưng khi đi qua phía bên kia của cánh cửa kính, ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy Thẩm phu nhân lộng lẫy tươi sáng bước ra từ phòng thử đồ, bước chân bà khựng lại.

Vẻ mặt lúng túng lẫn không tự nhiên đông cứng chậm rãi thay bằng sự tức giận và phẫn nộ không thể kiềm chế.

Một giây sau, bà không kiêng dè gì nữa lao nhanh vào cửa hàng.

Mấy quý bà đang trò chuyện và nhân viên trong tiệm vẫn chưa kịp phản ứng, Hồ phu nhân túm lấy tóc Thẩm phu nhân.

“Á! Bà làm gì vậy!” Thẩm phu nhân sợ hết hồn vội vàng thét chói tai.

“Làm gì à? Đánh bà đó!”

Những người khác trong cửa hàng ngẩn người mất mấy giây mới chạy tới ngăn cản.

Hồ phu nhân tát Thâm phu nhân như điên.

Nhóm người vội vàng kéo hai người ra, nào là giật tóc, nào là kéo áo. Nhân viên phụ trách cửa hàng nhanh chóng chạy đi tìm quản lý.

Quản lý lại lập tức gọi bảo vệ.

Đến khi bảo vệ xông vào tách họ ra. Hai người Thẩm phu nhân và Hồ phu nhân tóc tai rối bù, mặt đầy vết đỏ, lớp trang điểm tinh tế giờ đã nhòe nhoẹt như ma quỷ.

“Bà điên rồi à, sao tự nhiên lao vào đánh tôi!” 

Thẩm phu nhân được đỡ ngồi xuống, giận đến mức không thở nổi.

Hồ phu nhân vung tay định tát vào mặt bà. Nhưng vì bị kéo lại không tát được, liền nhổ một bãi nước bọt: “Tôi khinh! Còn hỏi tôi tại sao đánh bà? Con trai bà và đứa con riêng đấu đá nhau, kéo cả nhà tôi vào, tôi còn không được đánh bà à?”

“Nếu không vì nhà họ Thẩm, nhà họ Hồ sao có thể bị Kỷ gia nhắm vào, rơi vào tình cảnh như thế này?”

Mấy lời sau đó, Thẩm phu nhân nghe không rõ nữa. Trong đầu bà chỉ vang lên từ mà Hồ phu nhân nói – “con riêng”.

Những quý bà xung quanh cũng ngay lập tức lộ ra vẻ hóng chuyện.

“Con riêng?” Thẩm phu nhân cảm thấy vô lý tới mức nực cười: “Bà nói gì vậy?”

“Ồ! Thế ra là bà không biết à?” Hồ phu nhân nhìn bà, đột nhiên bật cười đầy mỉa mai: “Ha ha ha ha, Thẩm Hồng Nguyên có một đứa con riêng, định tranh gia sản, cả thủ đô đều đồn ầm lên rồi, bà lại không biết sao?”

Nét mặt của Thẩm phu nhân cứng đờ.

Hồ phu nhân lại nhổ một bãi nước bọt vào bà: “Con trai bà sai con trai tôi đối phó với thằng con riêng đó, mới khiến con trai tôi vô tình đụng đến đến Kỷ gia. Không biết gì thì về mà hỏi con trai bà đi!”

Nói xong, Hồ phu nhân giật mạnh khỏi tay bảo vệ, chỉnh lại tóc, khoác túi rời đi.

Thẩm phu nhân đứng ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy má mình bỏng rát. Không biết là do bị Hồ phu nhân cào hay vì chữ “con riêng” khiến bà tức giận.

Bà thấy thật vô lý, Thẩm Hồng Nguyên có con riêng lúc nào?

Nhưng trong đầu bà lại vang lên một giọng nói nghi ngờ, quả thật có một khoảng thời gian Thẩm Hồng Nguyên ít về nhà. Ngay cả bây giờ, ông ấy cũng thường xuyên đi công tác hơn một tháng...

Thẩm phu nhân đè nén sự hoảng loạn trong lòng, còn nhớ bên cạnh vẫn có người ngoài, cố gắng cười gượng: “Người phụ nữ này chắc điên rồi, nói bậy bạ cái gì không biết.”

Mấy người bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đúng.”

“Chồng tôi, Hồng Nguyên, rất chăm lo cho gia đình, làm sao có thể làm bậy bên ngoài, còn sinh ra con riêng gì đó chứ.” Thẩm phu nhân cố gắng tự thuyết phục mình.

Bà quay lại tìm kiếm sự đồng tình, không cẩn thận đối diện ánh mắt của các chị em thân thiết bên cạnh — không ai dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Ai cũng tránh né, chột dạ. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cảm giác hoang đường của Thẩm phu nhân càng nặng, nỗi sợ hãi cũng dần lan rộng. Bà không thể ngồi thêm nữa như thể những người xung quanh đang dùng ánh mắt thương hại hoặc chờ xem kịch hay để nhìn mình.

Vừa hay, Thẩm Tinh Nhiễm đi ra ngoài cửa hàng nói chuyện với bạn bè cũng đã trở lại. Hắn thấy tình huống bên trong sửng sốt trong giây lát rồi vội vàng đi về phía bà: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, cố gắng kéo ra một nụ cười.

Bà mất sạch hứng đi mua sắm,  nói vài câu xã giao đơn giản rồi kéo Thẩm Tinh Nhiễm rời đi.

Thẩm Tinh Nhiễm không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ phát hiện trên đường về, mẹ Thẩm luôn lơ đãng thất thần.

Về đến nhà, Thẩm phu nhân ngâm mình trong bồn tắm, còn đốt chút huân hương, muốn ngủ trưa để nghỉ ngơi một chút. Nhưng dù đã nằm lên giường, Thẩm phu nhân vẫn trằn trọc, không hề buồn ngủ.

Chẳng lẽ, Thẩm Hồng Nguyên thực sự… Đã đến mức tranh giành gia sản, chứng tỏ đứa con riêng đó đã không còn nhỏ.

Có khi nào chuyện này đã xảy ra từ rất nhiều năm trước...

Thẩm phu nhân nghĩ đến đây thì mắt tối sầm, bà tức giận vì Thẩm Hồng Nguyên phản bội. Chỉ cần nghĩ đến việc bao năm qua, có khi mọi người nhìn bà như một kẻ ngốc, Thẩm phu nhân tức đến mức hộc máu.

Tuy nhiên sau đó Thẩm phu nhân tự an ủi mình. Nói không chừng do Hồ phu nhân nói hươu nói vượn mà thôi, bà  không thể bị người đàn bà điên kia lừa được.

Thẩm phu nhân an tâm, mở két sắt, xem những món quà Trầm Hồng Nguyên tặng mình, tuy nhiên bà chợt nhớ ra, ngày kỷ niệm kết hôn năm nay Thẩm Hồng Nguyên không về nhà, với lại mấy năm liên tiếp quà đều do trợ lý mang đến. ( truyện trên app T Y T )

Thao thức trằn trọc suốt cả buổi chiều mãi đến khi chạng vạng tối.

Lúc xuống lầu, tâm trạng cũng đã khá ổn định, bà bỏ ngoài tai những lời của Hồ phu nhân.

Bên ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ.  Thẩm Tinh Nhiễm vừa từ bên ngoài về, trên tóc còn vương vài bông tuyết trắng.

“Con nhìn xem, sao lại không cẩn thận như vậy, nhỡ bị cảm thì sao?”

Thẩm phu nhân vội vàng bước tới, lấy khăn trong tay người giúp việc, giúp Thẩm Tinh Nhiễm lau sạch tuyết. Rồi lại bảo người giúp việc nấu chút trà gừng.

Chẳng mấy chốc, người giúp việc đã bưng trà gừng và món ngọt nóng hổi lên. Thẩm phu nhân tháo khăn choàng của Thẩm Tinh Nhiễm, kéo cậu ngồi xuống: “Ăn chút đồ nóng đi.”

“Mẹ cũng ăn đi chứ.”

Thẩm Tinh Nhiễm múc một muỗng đưa đến miệng Thẩm phu nhân.

Trong lòng ấm áp nhưng trong thời khắc ấm áp này, khi nhìn đứa con trai út được mình cưng chiều nhất, bất thình lình lại vang lên lời nói của Hồ phu nhân: < Đi hỏi con trai bà xem!>

Thẩm phu nhân cố nở một nụ cười: “Con tự ăn đi.”

Thẩm Tinh Nhiễm nghiêm túc ăn.

Thẩm phu nhân trấn tĩnh lại, nhận ly hồng trà từ tay người giúp việc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Một lát sau, làm bộ vô tình hỏi: “Nhiễm Nhiễm, dạo này ba con ở ngoài có…”

“Có gì ạ?” Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi.

“Thì là…” Thẩm phu nhân có chút bối rối, cảm thấy mình không thể nói ra được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play