Nhưng từ khi Kỷ Mân nhậm chức, vì tình trạng sức khỏe của mình, anh đã chuyển văn phòng xuống tầng trung để tiện xử lý tình huống khẩn cấp.
“Ting.” Thang máy dừng lại, cửa mở ra.
Kỷ Mân điều khiển xe lăn đi vào.
Ngước lên, anh nhìn thấy đứa nhỏ nọ mặc đồng phục phục vụ quán cà phê.
Đứa nhỏ ôm ít nhất tám, chín chiếc túi lớn. Những chiếc túi giấy to làm cho vóc dáng gầy gò của cậu càng thêm mỏng manh, bộ đồng phục mỏng manh trông còn chẳng ấm áp bằng những chiếc túi giữ nhiệt cậu đang cầm trên tay.
Cậu đang vội vàng lướt qua thông tin đơn hàng trên điện thoại.
Tóc mái hơi dài rủ xuống, sợi tóc màu đen mềm mại nhu thuận, dưới ánh đèn thang máy tỏa ra cảm giác dịu ngọt như kẹo bơ caramel.
Kỷ Mân ngẩn người theo phản xạ bấm nút dừng nhưng xe lăn vẫn đã vượt qua cửa thang máy, dừng ở giữa.
Kỷ Mân chần chừ một lúc, rồi vẫn điều khiển xe lăn vào trong.
Lục Nhiên cũng nhìn thấy Kỷ Mân. Cậu không ngờ số mình hẩm đến mức lần đầu đi giao hàng ở Kỷ Thị đã gặp trúng người này.
Người đàn ông với chiếc xe lăn đen to nặng dưới thân cùng nhau tiến vào thang máy.
Không gian rộng rãi, ngay lập tức trở nên chật chội.
Người ngồi trên xe lăn, cũng không có gầy yếu như trong những gì người ta thường nghĩ, anh có bờ vai rộng lớn, khí chất mạnh mẽ, trên người toát ra cảm giác kiểm soát đặc biệt chỉ có ở những người nắm quyền, lông mày sắc bén, nét mặt lạnh lùng — Cảm giác áp bách lại nặng thêm một tầng.
Khi cửa thang máy đóng hoàn toàn.
Trong không gian chật chội bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn một chút.
Lục Nhiên liếc nhìn đối phương không có ý định chào hỏi. Cậu nhớ tới chuyện bát quái mà mình nghe được ở quán cà phê hôm nay, rồi cúi xuống nhìn chiếc túi trong tay đang lòe xòe ra ngoài. Sau đó, lặng lẽ ôm mấy cái túi trong tay, nép sang một bên. Cố gắng đến mép túi giấy cũng không chạm vào xe lăn.
Nhưng trong không gian hẹp thật sự là một chuyện không có khả năng hoàn thành.
Lục Nhiên cố gắng rụt nửa ngày.
Kỷ Mân ngồi trên xe lăn nhìn không chớp mắt. Đột nhiên người đàn ông bất thình lình lên tiếng: “Có muốn đào một cái lỗ cho cậu chui ra ngoài không?”
Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Giọng Kỷ Mân trầm thấp mang theo giọng điệu u sầu và châm biếm đặc trưng.
Lục Nhiên nghe thấy thì hơi bị tức giận, trợn mắt trắng, không thèm khép nép nữa — “bịch”
Bốn năm cái túi đổ hết về phía Kỷ Mân, có vài cái thậm chí big gan quá mức mà vượt qua tay vịn của xe lăn, đặt cả lên chân anh.
Kỷ Mân: “...”
Anh rủ mí mắt, tầm mắt không dấu vết đếm số túi trong tay Lục Nhiên. Ít nhất là mười — Đây là kết quả đã được đưa lên lầu một chuyến.
Kỷ Mân chậm rãi thu hồi tầm mắt, không tiếp tục quan tâm nữa. Nhưng những chiếc túi giấy đặt trên đầu gối anh vẫn còn đang lắc lư. Tay cầm của túi giấy từ từ trượt xuống khuỷu tay ai đó, rồi lại bị kéo lên, động tác lớn đến mức gần như chạm vào mặt Kỷ Mân.
Ánh mắt Kỷ Mân dõi theo túi giấy, lên đến cánh tay có chút gầy yếu của đứa nhỏ này. Dừng lại một chút, thản nhiên hỏi: “Không phải cậu đã nhận trợ cấp của nhà họ Thẩm rồi sao? Sao còn làm những việc này?”
Anh vừa dứt lời — “đinh”, thang máy đến tầng.
Cửa thang máy mở ra.
Thiếu niên bên cạnh xách đống túi giấy “rầm rầm” bước ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi cửa thang máy, bước chân lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Đôi mắt đen với độ cong đáng yêu mà ánh mắt đầy sắc bén nhìn anh.
“Đương nhiên là nằm gai nếm mật, mưu đồ bất chính đó.”
Kỷ Mân nhíu mày. Đó là câu nói mà anh đã nói hôm nọ.
Đứa nhỏ quay người lại hoàn toàn.
Không chỉ không có chút xấu hổ nào khi bị chỉ trích, mà còn ngang nhiên nhìn anh, mạnh mẽ nói: “Anh cũng từng nói rồi, những thứ đó vốn dĩ không thuộc về tôi.”
“Cái này cũng không thuộc về tôi, cái kia cũng không thuộc về tôi. Trên đời có bao nhiêu thứ tốt, nhưng luôn có người đóng dấu mặc định cho tôi, nói rằng tôi không xứng đáng.”
Mắt Lục Nhiên sáng ngời: “Nếu tôi thật sự chấp nhận số phận, thì chi bằng đừng sống nữa. Không thuộc về tôi thì sao? Chẳng lẽ không cho tôi giành lấy à?”
Kỷ Mân bị nói đến sững sờ hồi lâu. Đã rất nhiều năm rồi, không có ai dám dùng giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện với anh. Lại còn là những lời nói cứng đầu vô lý như thế.
Khi anh lấy lại tinh thần. Đứa nhỏ đã xách đống túi giấy bỏ chạy mất. Vì ngây người quá lâu, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại. Nhốt Kỷ Mân định ra ngoài ở lại bên trong. Kỷ Mân lại tức đến đau gan.
Vừa đau tim lại vừa giận dữ nói không lại. Anh từng cho Lục Nhiên cơ hội để bay cao một mình tuy nhiên Lục Nhiên nhất quyết không nghe lời, cứ một hai dính dáng đến nhà họ Thẩm.
Anh không có thói quen cứu kẻ ngu ngốc nhưng không biết tại sao. Ánh sáng rực lửa vừa bùng lên trong mắt đứa nhỏ khi nãy như in sâu vào trong tâm trí anh. ( truyện trên app T Y T )
Khi thang máy dừng lại lần nữa, đã là tầng khác. Kỷ Mân ra ngoài, liếc nhìn qua cửa sổ. Vừa vặn thấy Lục Nhiên giao xong đồ ăn, xách vài túi giấy còn lại đi ra khỏi tòa nhà.
Đứa nhỏ cúi đầu bước vào gió lạnh. Không hề mang khí thế hừng hực như vừa nói chuyện với mình, Kỷ Mân nhìn thoáng qua, điều khiển xe lăn rời đi.
**
Gần Tết Nguyên Đán.
Các thương hiệu xa xỉ lớn bắt đầu ra mắt bộ sưu tập mùa xuân.
Thẩm phu nhân buồn bực một đoạn thời gian dài, cuối cùng cũng bắt đầu rạng rỡ trở lại, dẫn theo Thẩm Tinh Nhiễm, cùng với các quý bà giàu có khác đi dạo trong trung tâm thương mại.
Những quý bà nhà giàu nhàn rỗi tụ tập lại, tán thưởng Thẩm phu nhân vừa bước ra khỏi phòng thử đồ.
“Thân hình của chị, đúng là nhìn không ra đã sinh ba đứa con trai.”
“Quả nhiên dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp.”
Thẩm phu nhân mặt mang theo nụ cười nhạt, chọn vài món mới, đưa cho Thẩm Tinh Nhiễm vào thử.
“Ây, dạo này sao không thấy bà Trương nhỉ?”
Thẩm phu nhân âm thầm dỏng tai lên. Vì địa vị của nhà họ Thẩm và nhà họ Trương tương đương nhau, sâu trong lòng bà không tránh khỏi so sánh với Trương phu nhân.
Các quý bà xung quanh đều biết bà muốn nghe gì, liền tiếp tục:
“Haizz, ở công ty bận rộn lo liệu tiệc tất niên, nào có rảnh như chúng ta.”
“Bình thường ngay cả thời gian đi dạo phố làm đẹp cũng không có.”
“Biến mình thành dân lao động cật lực thì nuôi con trai cũng chẳng ra gì.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thẩm phu nhân kiềm nén nụ cười, nhìn Thẩm Tinh Nhiễm từ phòng thử đồ đi ra, trong lòng có chút tự hào.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Trương phu nhân cầm túi lướt qua cửa hàng, bên cạnh bà còn có vài khách hàng nước ngoài.
Trương phu nhân nói tiếng Bồ Đào Nha đến nỗi làm cho mấy người trong cửa hàng phải sững sờ. Tâm trạng tốt của mẹ Thẩm trong cả ngày cũng tan biến đi một nửa. Bà cúi đầu nhìn quần áo trên người Thẩm Tinh Nhiễm, giả vờ không nhìn thấy đối phương.
Ai ngờ Trương phu nhân nhìn thấy người quen, chủ động vào chào hỏi.
Thẩm phu nhân nhớ mình đang mặc chiếc áo khoác phiên bản giới hạn mới ra, cũng ngẩng đầu, mỉm cười xã giao với Trương phu nhân: “Lâu rồi không gặp chị, bên này có nhiều thiết kế mới đẹp lắm, thử xem sao?”
Trương phu nhân nhìn quần áo trên người bà, trong mắt hoàn toàn không có chút gì gọi là ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhạt: “Bên nhãn hàng đã gửi thẳng đến nhà tôi rồi.”