Quản gia Trần cuối cùng cũng cười rốt ha hả bỏ qua chuyện này.
Bên trong xe lại im lặng.
Người ăn kem bên đường đã vào tiệm để tránh gió.
Rốt cuộc cậu và chiếc xe thương vụ có hệ thống điều hoà này cứ lặng lẽ lướt qua nhau.
Một hồi lâu tiếng thở dài nhẹ của Kỷ Mân vang lên trong xe: “Cứu không được người thì còn biết làm gì nữa?”
“Chỉ….chỉ là một đứa con riêng đầy tham vọng thôi.”
*
Sau hội nghị tài trợ, cuộc sống lại khôi phục yên tĩnh.
Lục Nhiên cuối cùng cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ đông cộng bắt đầu một vòng đi làm thêm mới.
Lần này, cậu thực sự đã chơi nhà họ Thẩm một vố lớn, không thể so với những trò vặt trước đây được. Vì vậy, Thẩm Hồng Nguyên đã nổi trận lôi đình.
Mà Lục Nhiên vẫn như thường, chậm rãi tích góp tiền vào kho bạc nhỏ của mình.
Sau khi ký hợp đồng với nhà họ Thẩm, trong bốn năm đại học tới, tập đoàn Thẩm Thị sẽ chi trả học phí và sinh hoạt phí cho cậu. Nhưng Thẩm phu nhân cũng không ngốc, sẽ không để cậu sau khi tốt nghiệp vào Thẩm Thị làm bậy.
Điều khoản sau khi tốt nghiệp, bà đã đặt ra nhiều ràng buộc cho cậu mà dù thế nào đi nữa, gánh nặng trên vai Lục Nhiên đã giảm đi rất nhiều.
Trong kỳ nghỉ đông, cậu tìm được một công việc bán thời gian tại một quán cà phê.
Quán cà phê nằm gần một tòa nhà văn phòng, công việc bình thường khá nhàn rỗi, chỉ bận vào những giờ cố định, buổi tối không cần phải tăng ca.
Lục Nhiên vừa vặn có thời gian để tập trung vào việc học.
*
Giờ ăn trưa.
Một vài cô gái mặc đồ công sở bước vào tiệm.
Một nhân viên khác của tiệm — Tiểu Vương, đang tựa vào quầy hâm mộ nhìn họ vừa nói chuyện với Lục Nhiên: “Họ là nhân viên của Kỷ Thị đó, nghe nói đãi ngộ bên đó rất tốt. Nhưng hình như đầu vào rất cao và cũng khắt khe nữa.”
“Đãi ngộ tốt thật hả...” Lục Nhiên vừa đáp vừa lặng lẽ ôn lại từ vựng tiếng Anh trong đầu.
“Chứ còn gì nữa.” Tiểu Vương hơi tiếc nuối: “Nếu hồi đại học tôi học chăm chỉ hơn một chút, biết đâu tôi cũng có thể vào Kỷ Thị.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Lục Nhiên: “Chú em còn cơ hội đấy, cố gắng lên nhé.”
Lục Nhiên bật cười.Có đơn hàng giao thức ăn, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Mấy nhân viên của Kỷ Thị cũng đang trò chuyện. Một người kín đáo chỉ tay lên trên, tò mò hỏi: “Gần đây chị không phải được thăng chức à? Thế nào? Chủ tịch có khó tính không?”
Người đối diện cũng tò mò rướn người về phía trước lắng nghe.
“Đừng nói nữa, vừa mới lên đã mắc sai lầm rồi, sợ chết đi được.”
“Chuyện gì vậy? Kể đi?”
“Trời ơi, chẳng phải chủ tịch ngồi xe lăn sao? Tôi thấy anh ấy từ thang máy bước ra, theo bản năng giúp anh ấy đẩy xe…”
“Hả? Chuyện đó có gì đâu?”
“Đúng rồi!” Cô gái bên cạnh cũng không hiểu.
“Rồi chuyện gì nữa?”
“Cũng không có gì, chủ tịch nhìn tôi một cái rồi nói: “Làm việc của mình đi.’”
Cô gái nói, vừa uống một ngụm nước để trấn tĩnh: “Nhưng cái ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu đó mấy bồ có hiểu không?”
“Thiệt, lúc đó tôi cứ nghĩ là mình tiêu rồi. Sau đó hỏi thăm người khác, mới biết rằng chủ tịch ghét nhất là người khác chạm vào xe lăn của mình.”
“Thật kỳ lạ... Nhưng chân chủ tịch như thế tính cách có quái một chút cũng phải.”
“Xin chào, mì Ý của chị đây.” Giọng Lục Nhiên chen vào.
Cậu đặt mì Ý và dao nĩa lên bàn.
Người vừa nói xấu sếp, có lẽ vì lo lắng mình đã nói điều không hay về ông chủ, nên cảm thấy lạnh sống lưng. Không nhịn được, lại xua tay: “Bình thường vẫn khá tốt, không giống sếp trước của tôi không dễ gì vô cớ mà nổi giận với nhân viên. Chủ tịch của chúng ta tính tình khá ổn định…”
Này là bất mãn khi ổn định? Lục Nhiên thầm oán trong lòng.
Ban đầu, cậu không nhận ra rằng quán cà phê này nằm cạnh tòa nhà văn phòng của Kỷ Thị. Sau vài ngày, cậu thường xuyên nghe thấy người ta nhắc đến Kỷ Mân — đại ma vương hay tỏa áp suất thấp.
Tính tình lạnh lùng, không thể nói là xấu, nhưng vì chân bị tật nên càng trở nên kỳ lạ.
Lúc Lục Nhiên bưng khay rời đi, còn nghe thấy hai người đó tiếp tục:
“Nếu chân sếp không có vấn đề, thì chắc chắn là quý ông độc thân kim cương rồi.”
“Chân chủ tịch bị làm sao? Bẩm sinh à?”
“... Nghe nói là tai nạn xe.”
Lục Nhiên vừa quay lại quầy thu ngân, Tiểu Vương liền gọi: “Mấy đơn hàng này gói xong rồi, đều giao đến cùng một địa chỉ.”
Lục Nhiên gật đầu, cầm theo mấy túi đồ, rời khỏi quán.
*
Tại Kỷ Thị,
Trong phòng họp.
Đến giờ nghỉ trưa, buổi đàm phán về một thương vụ mua bán tạm thời dừng lại.
Một người đàn ông đuổi theo: “Kỷ Tổng!”
Xe lăn của Kỷ Mân không ngừng.
Người đàn ông vừa rời khỏi bàn đàm phán, cái vẻ láu cá của thương nhân trong hắn cũng phai nhạt dần. Rõ ràng, người này không hiểu thói quen của Kỷ Mân.
Hai bước đuổi theo, tiếp tục cò kè mặc cả với Kỷ Mân: “Kỷ tổng, yêu cầu của ngài không hợp lý chút nào, làm gì có chuyện bánh bao từ trên trời rơi xuống như thế?”
Chiếc xe lăn của Kỷ Mân dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người khách hàng lằng nhà lằng nhằng này.
Bị kẹp giữa nhóm nhân viên bụng kêu ùng ục, vội vã chuẩn bị đi ăn trưa.
Gương mặt Kỷ Mân vẫn u ám như thường ngày, làn da trắng bệch đến trong suốt, không hề có một chút gì của đói bụng hay lo lắng.
Lạnh lùng như một vị thần, mà cũng giống như một hồn ma, nói: “Tình hình trong công ty của anh thế nào, tự anh rõ. Tôi không có thói quen bỏ tiền ra mua rác.”
Vẻ mặt người đàn ông đối diện cứng đờ, hắn đứng giữa ranh giới tức giận và tội lỗi.Câu nói của Kỷ Mân vô cùng thẳng thừng. Khiến những nhân viên đang vội vã đi ăn trưa phải chững lại.
Một số nhân viên mới tham gia dự án mua bán này, trái tim đập bình bịch, sợ rằng công sức của họ trong suốt một tháng qua sẽ đổ sông đổ biển còn những nhân viên cũ thì vẫn bình thản như thường.
Kỷ Mân rời khỏi phòng họp, không xuống tầng ăn trưa mà quay về văn phòng một lát, mới vào văn phòng không lâu.
Trợ lý gõ cửa bước vào, nói: “Chủ tịch, bên kia đã đồng ý ký hợp đồng rồi.”
Kỷ Mân gật đầu.
Sau khi báo cáo xong, trợ lý không rời đi.
“Còn có việc? “Kỷ Mân dừng xe lăn hỏi. ( truyện trên app T Y T )
Trợ lý đưa điện thoại cho anh xem, trong suốt buổi họp nó đã rung không ngừng, do dự nói: “Là bên trại giam gọi tới.”
Kỷ Mân lẳng lặng nhìn đối phương.
Trợ lý nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn nói ra đề tài cấm kỵ: “Họ nói... em trai ngài gần đây sức khỏe không tốt, rất muốn gặp ngài.”
Kỷ Mân không giận như trợ lý tưởng thậm chí, anh còn cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn.
“Bảo với nó. Muốn gặp tôi thì trước hết phải tự đập gãy chân mình, rồi bò ra khỏi đó đã.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Thêm nữa, hắn không phải em trai tôi, chỉ là một đứa con riêng của Kỷ gia. Có vấn đề gì thì đi tìm bố mẹ ruột của nó mà giải quyết.”
Lúc nói những lời này, giọng Kỷ Mân bình tĩnh đến lạ lùng.
Điều này khiến trợ lý đang thấp thỏm cũng không khỏi bình tĩnh theo: “Vâng, tôi sẽ báo lại.
Xử lý thêm một số chuyện.
Kỷ Mân điều khiển xe lăn rời khỏi văn phòng. Nhân viên bên ngoài đang nghỉ trưa hoặc tụ cùng một chỗ trò chuyện, có người thì ăn uống.
Thấy anh ra ngoài, tiếng trò chuyện lắng xuống một chút, sau đó mới tiếp tục.Ai cũng để ý đến Kỷ Mân như sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ thôi, anh có thể ngã khỏi chiếc xe lăn.
Kỷ Mân không để tâm đến ánh mắt của họ, một mình đi đến thang máy, ấn nút, nhìn tầng thang máy không ngừng đi xuống.
Phòng làm việc của chủ tịch Kỷ Thị vốn được đặt ở cao nhất.