Bà hiện giờ không còn để ý gì đến lễ nghi, cũng chẳng cần giữ hình tượng tao nhã thanh lịch gì nữa, mà lao tới túm lấy tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên quay người lại, nở một nụ cười nhạt nhìn bà: “Thưa phu nhân, hành động kéo kéo lôi lôi kéo kéo thế này không hay lắm đâu?”
Lúc này họ đang đứng giữa hành lang. Lời nói của Lục Nhiên khiến các sinh viên đi ngang qua tò mò nhìn về phía họ.
Nụ cười của Thẩm phu nhân cứng đờ trên khuôn mặt, vội đứng thẳng dậy, hạ giọng xuống thái độ mềm mỏng hơn: “Rốt cuộc anh muốn cái gì mới có thể từ bỏ hội tài trợ này?”
“Bà nghĩ sao?” Lục Nhiên hỏi ngược lại.
Thẩm phu nhân nói: “Để nhà họ Thẩm chính thức nhận con trở về? Chuyện này đang được chuẩn bị, nếu con gấp mẹ sẽ thúc giục ba .”
Bà nhẹ giọng: “Vậy nên Nhiên Nhiên, đừng làm loạn nữa được không?”
Lục Nhiên không hề tin bánh vẽ của bà.
“Bà nghĩ nhiều rồi.” Lục Nhiên cúi xuống nhìn người phụ nữ trước mặt. Đúng hơn là nhìn mẹ ruột của mình, cười cười nói: “Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường, muốn ký một hợp đồng tài trợ bình thường với một doanh nghiệp, sau khi tốt nghiệp đàng hoàng, đi làm trả nợ, chỉ có thế thôi.”
Nói xong, cậu gạt tay Thẩm phu nhân ra, một mình bước về phía phòng họp.
Mặt và lòng của Lục Nhiên rất bình tĩnh.
Bình tĩnh như khi cậu nằm trên giường bệnh kiếp trước, lẳng lặng nhìn lên trần nhà.
Thẳng đến khi cậu đi đến chỗ rẽ, bất ngờ va phải Kỷ Mân đang ngồi trên xe lăn.
Lục Nhiên: “...”
Cậu vô thức ngước nhìn ra sau lưng Kỷ Mân.
“Quản gia Trần vẫn đang ở trong phòng họp.” Kỷ Mân nói.
Lục Nhiên đáp lại: “Ồ.”
Các sinh viên trong hành lang lần lượt trở lại hội trường, xung quanh dần yên tĩnh hơn.
Kỷ Mân nhìn ra ngoài qua lan can, nhìn xuống dưới lầu dạy học. Lục Nhiên đi ngang qua phía sau anh.
Lục Nhiên đi ngang qua phía sau anh.
“Tính toán được đấy.” Người đang ngắm cảnh bỗng nhiên lên tiếng.
Lục Nhiên chợt dừng bước.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân khẽ nheo mắt, giọng điệu trầm thấp: “Trong trường hợp này mà ép nhà họ Thẩm ký hợp đồng tài trợ, vừa đảm bảo cuộc sống cho bốn năm đại học, vừa có thể thuận lợi vào làm việc ở Thẩm Thị sau khi tốt nghiệp. Vào được Thẩm Thị, giá trị của cậu sẽ lớn hơn đương nhiên có nhiều thứ để làm hơn.”
Lục Nhiên chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Kỷ Mân nói không sai.
Ban đầu cậu chỉ muốn tìm một khoản tài trợ nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu nhận ra rằng nếu nhà họ Thẩm can thiệp, sẽ không có doanh nghiệp nào nhận cậu.
Vì vậy, mục tiêu của Lục Nhiên tại buổi hội nghị tài trợ này chính là nhà họ Thẩm.
“Sao anh nghe lén tôi nói chuyện?” Lục Nhiên cúi đầu, lẩm bẩm phàn nàn.
“Tôi không có thói quen đó.” Kỷ Mân đáp.
Lục Nhiên: “...”
Vậy thì là đoán. ( truyện trên app tyt )
Kế hoạch mà cậu phải vắt óc suy nghĩ, trong mắt người đàn ông này chỉ là một mánh khóe đơn giản anh có thể nhìn thấu ngay lập tức.
“Anh... định làm gì?” Lục Nhiên cảnh giác hỏi.
Kỷ Mân đột nhiên rời ánh mắt khỏi cảnh quan bên dưới, nghiêng đầu nhìn cậu.
Rõ ràng là đã thắng song đứa nhỏ này giống như cà tím trong sương, chẳng những không có vui mừng trên người còn toát ra u ám chết chóc.
“Lục Nhiên?”Anh đột ngột gọi tên cậu đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ không còn ngồi xổm dưới đất như hôm đó trong xe, ngẩng mặt lên nhìn anh. Mà đứng giữa hành lang, giữ một khoảng cách vừa phải, khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh.
“Tôi sẽ đưa cậu ra nước ngoài.” Kỷ Mân nói.
Lời anh vừa dứt, Lục Nhiên đang cảnh giác bỗng tròn mắt kinh ngạc.
“Ở nhà họ Thẩm, cậu không đấu lại Thẩm Tinh Dục. Rời khỏi nhà họ Thẩm, dựa vào năng lực của cậu vẫn có thể sống tốt. Đừng tham lam những thứ không thuộc về mình.”
Kỷ Mân nói đến đây là đủ. Anh vốn không phải là người thích can thiệp vào chuyện của người khác, càng không có chút thiện cảm nào với con riêng. Nói nhiều như vậy đã là một điều hiếm có.
Sau khi nghe những lời anh nói, sự kinh ngạc trong mắt đứa nhỏ đối diện cũng dần tan biến.
Lục Nhiên nhanh chóng khôi phục lại trở lại vẻ ngoài bình tĩnh không chút gợn sóng thường ngày.
Khóe miệng cậu thậm chí còn nở một nụ cười khó hiểu, khẽ nhắc lại: “Thứ không thuộc về tôi ư?”
Kỷ Mân đột nhiên cảm thấy nụ cười trên mặt đứa nhỏ này hơi chói mắt.
Anh có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt anh là màn hình điện thoại đang chìa ra.
Trên màn hình là mã thanh toán.
Người vừa rồi còn đứng cách xa anh giờ đã ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn, đôi mắt đen sáng rực nhìn anh: “Ra nước ngoài thì không cần đâu, phiền lắm. Anh cứ chuyển tiền mặt cho tôi thì hơn?”
Kỷ Mân: “...”
“Tiền của tôi dễ kiếm vậy sao?” Anh cười lạnh.
“Không đưa à?” Lục Nhiên nhìn đối phương chằm chằm: “Không đưa thì anh nói làm gì?”
Nói xong, cậu cất mã thanh toán, tức giận lầu bầu rời đi.
Kỷ Mân tức đến mức bật cười, anh ngồi hứng gió lạnh một hồi lâu mới hạ hoả.
Quản gia Trần ra tìm anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh cũng sửng sốt: “Ra ngoài hóng gió một lát thôi sao thành ra thế này rồi?”
Kỷ Mân hỉ nộ ái ố không bao giờ để lộ ra ngoài mà giờ tức giận đến mức này, quả là chuyện lạ.
“Ai mà biết được.” Kỷ Mân khẽ cười khẩy, điều khiển chiếc xe lăn đi vào trong.
Anh còn không quên dặn quản gia Trần: “Rút lại khoản tài trợ cá nhân đó đi.”
**
Sau khi trở lại hội trường, Lục Nhiên thuận lợi ký hợp đồng với nhà họ Thẩm.
Lục Nhiên biết rõ rằng nếu rời khỏi hội nghị tài trợ này, người nhà họ Thẩm sẽ trở mặt không nhận người, nên cậu đã nhanh chóng chốt ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tiện thể, sư tử ngoạm, yêu cầu điều chỉnh mức tài trợ lên cao hơn. Cậu cũng nhắc đến chuyện tiền thuê nhà.
Lời nói như một chiếc boomerang quay lại đập vào Thẩm phu nhân, sắc mặt bà khó coi muốn chết.
Sau khi hội nghị tài trợ kết thúc, Lục Nhiên lang thang một mình trong trường.
Trời rất lạnh.
Lá trên những hàng cây trong trường đã rụng hết, tạo thành một lớp dày trên con đường lát đá cuội. Lục Nhiên đột nhiên rất nhớ Đại Hoàng, con đường rợp lá như thế này Đại Hoàng chắc chắn rất thích đi. Nhưng mà Đại Hoàng không ở đây, cũng không thể vào trường.
Lục Nhiên ngơ ngác đứng im một lúc, ánh mắt nhìn về phía cửa hàng KFC ở bên cổng trường.
Cậu nhìn số dư trong điện thoại, rồi bước vào xếp hàng.
Không gọi gà rán, cũng không gọi bánh hamburger, cậu chỉ gọi món kem ốc quế hiếm khi bán được trong mùa này.
Không phải một mà gọi hẳn bốn cái.
Xe của Kỷ Mân vừa rời cổng trường, mới ra đến đường lớn đã nhìn thấy người đã chơi anh một vố, đang cầm bốn cây kem ốc quế ăn.
Thời tiết gần đây rất lạnh.
Gió Tây Bắc thổi mạnh.
Đứa nhỏ vừa run rẩy vì gió lạnh, vừa ngoan cường vươn đầu ra để cắn kem. Còn nhớ chia đều từng cái một, mỗi cái cắn một miếng.
Cắn xong, cả người run lên vì lạnh.
Ngừng một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu cắn.
Có lẽ vì thấy hả giận, Kỷ Mân không tự chủ mà nhìn cậu rất lâu. Cho đến khi tiếng nói của quản gia Trần vang lên từ ghế trước, mang theo ý cười: “Tiên sinh có muốn dừng xe lại không?”
“Dừng xe làm gì?” Giọng Kỷ Mân đầy khó chịu: “Nếu chú muốn làm tài xế taxi thì tự xuống và đổi xe khác đi.”
Quản gia Trần thở dài: “Ôi trời, già rồi, tôi không thể làm tài xế taxi được đâu. Không giống một số người, tâm huyết dâng trào chơi trò bắt cóc như trẻ con đâu.”
Kỷ Mân: “...”
Quản gia Trần tiếp tục: “Còn làm người ta suýt nữa... ồ không, người ta đã báo cảnh sát rồi.”
Kỷ Mân bất đắc dĩ nói: “... Chú Trần!”