Đều do tự cậu ta chuốc lấy!

Tự chuốc lấy!

Nếu không, tại sao những đứa con khác của bà lại không như vậy?

Dù trong đầu đang hét lên đầy giận dữ, nhưng những ánh mắt xung quanh như có như không nhìn tới vẫn khiến Thẩm phu nhân nhớ đến nhiều năm trước.

Lần đó, cả nhà đi du lịch. Trên đường đi xảy ra chút trục trặc, bà và Thẩm Hồng Nguyên cãi nhau to. Chuyện lúc đó bà không còn nhớ rõ chỉ nhớ mình ngồi một mình trong xe, khóc lóc hình như có một đứa nhỏ đã đến gần, ôm chân bà nói gì đó. 

Thẩm phu nhân hét lên: “Cút đi!”

Cục bông mềm mại đó đứng đờ ra, không biết phải làm gì, chỉ đứng tại chỗ, tay chân lúng túng.

Về sau, Thẩm phu nhân thật sự không nhớ rõ mãi cho đến khi họ đến được biệt thự nghỉ dưỡng, mới phát hiện ra rằng thiếu gia nhỏ của nhà họ Thẩm đã biến mất.

Khoảnh khắc nghe tin đó, Thẩm phu nhân cảm thấy giống hệt như hôm nay, như thể mọi người đều dùng ánh mắt để chỉ trích sự vô trách nhiệm của bà.

Nhưng may thay… 

Thẩm phu nhân nghĩ đến điều gì, bất chợt thở phào nhẹ nhõm.

May mà nhà họ Thẩm chưa công khai thân phận của Lục Nhiên.

May mà không ai biết cậu ta có liên quan đến bà.

Sau khi Thẩm phu nhân ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu lên lần nữa thì Lục Nhiên đã bước xuống.

Thần kinh căng thẳng của Thẩm phu nhân dần thư giãn.

Lúc này, Lâm phu nhân ngồi bên cạnh quay đầu lại, nhìn Lục Nhiên bước xuống rồi lại nhìn Thẩm phu nhân, nói: “Sao có thể để đứa nhỏ lên đó vậy?”

Tim của Thẩm phu nhân vừa mới hạ xuống lại bất ngờ nhảy dựng lên: “Bà... bà nói gì cơ?”

Lâm phu nhân liếc nhìn bà, giọng điệu thản nhiên của một người từng trải: “Đối với gia đình có vị thế như chúng ta phải rộng lượng một chút. Chuyện trong nhà thì chỉ nên giải quyết trong nhà, làm ầm ra bên ngoài thì thật không hay.”

Đầu óc Thẩm phu nhân vẫn còn mù mờ, bà hoàn toàn không hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì.

Rộng lượng cái gì chứ?

Thẩm Tinh Nhiễm ngồi một bên nghe xong, im lặng cúi đầu, siết chặt tay. Hắn đột nhiên nhớ đến mấy lời mình làm như vô tình lộ ra lúc Lục Nhiên vừa mới quay lại nhà họ Thẩm. Có người hỏi về mối quan hệ giữa Lục Nhiên với hắn, khi đó hắn sợ thân phận con nuôi của mình bị lộ trong lúc hoảng hốt đã ám chỉ rằng rằng Lục Nhiên chỉ là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên.

Một khi một lời nói dối được thốt ra, sẽ có nhiều lời khác lấp vào để củng cố lời nói dối đó.

Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày Lục Nhiên lại đối đầu với cậu và Thẩm phu nhân ngay trước mặt người khác như thế này.

Ở phía bên kia của chiếc bàn dài, Kỷ Mân lẳng lặng theo trò hề này.

*

Hội nghị tài trợ diễn ra trong thời gian dài.

Giữa chừng, có buổi nghỉ trà do trường sắp xếp.

Nhiều sinh viên rời khỏi chỗ ngồi, đi dạo quanh hành lang hoặc đi vệ sinh. Có một số sinh viên liều mình trực tiếp đến chào hỏi những người phụ trách của các doanh nghiệp ở hàng ghế đầu.

Chỉ có điều, không ai dám lại gần Kỷ Mân, toàn thân anh toả ra khí tức người lạ chớ gần, đối với những học sinh còn đứng trong môi trường học tập là một loại khí tràng áp bách tự nhiên.

Thế nhưng bản thân Kỷ Mân đối với loại áp bách này không hề có cảm giác.

Anh đang nhíu mày nhìn lên sân khấu, suy nghĩ  gì đó.

Bên cạnh có người đang trò chuyện: “Nghe nói là... nhưng nhà họ Thẩm từ khi nào đã phải để con cháu đi tìm tài trợ?”

Kỷ Mân rũ mắt, anh không cố ý điều tra về thân phận của Lục Nhiên, nhưng đơn giản qua mấy loại tình huống này cơ bản cũng đoán được tám chín phần sự thật.

Quản gia Trần đã sắp xếp xong tài liệu của các sinh viên.

Ông không chỉ là quản gia riêng của Kỷ Mân, mà nói chính xác hơn, ông giữ vị trí trợ lý cho chủ tịch, nên ông luôn xuất hiện trong những sự kiện như thế này để xử lý những việc mà Kỷ Mân không tiện ra mặt.

Sau khi đưa tài liệu qua, quản gia Trần liếc nhìn Kỷ Mân đang trầm tư, rồi nhìn theo ánh mắt đối phương, cười trêu chọc: “Có cần thêm tên bạn học nhỏ Lục Nhiên vào danh sách không?”

“Hừ.” Kỷ Mân dời mắt: “Tôi không có ý định làm từ thiện, càng không muốn dính vào mớ rắc rối của nhà họ Thẩm.”

Mặc dù nói vậy, nhưng trước khi bảng danh sách được giao đi, Kỷ Mân vẫn chặn người trợ lý bên cạnh lại, nhàn nhạt nói: “Thêm một suất tài trợ cá nhân của tôi.”

Quản gia Trần mỉm cười.

Chuyên ngành của Lục Nhiên không phù hợp với định hướng mà Kỷ gia đặt ra lần này.

“Chọn tài trợ cá nhân quả là một lựa chọn tốt.” Ông nói.

Kỷ Mân không hề xấu hổ khi rút lại lời nói của mình mà chỉ trầm giọng nói: “Xem cậu ta chọn thế nào.”

Lục Nhiên không chen lên hàng đầu để tìm cơ hội làm quen với các nhà tài trợ, cậu ra hành lang để hít thở không khí.

Vừa ra ngoài chưa được bao lâu, một người mặc vest bước tới nói: “Lục Nhiên, xin mời cậu đến đây một chút, có việc liên quan đến tài trợ muốn thảo luận với cậu.”

Lục Nhiên nhìn theo hướng người kia chỉ, thấy Thẩm phu nhân đang đứng một mình bên cửa một phòng học trống.

Lục Nhiên cũng không từ chối, đi theo đối phương đến đó. Cậu bước vào lớp học, đóng cửa lại.

“Anh!” Thẩm phu nhân chỉ vào mũi Lục Nhiên mà mắng xối xả, “Những lời cậu vừa nói trên sân khấu là cái gì hả?”

Lục Nhiên ngả người ra sau, né tránh ngón tay của Thẩm phu nhân chỉ vào mình. Cậu đương nhiên đã nhìn thấy Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm phu nhân, nhưng cũng chẳng bận tâm.

Ngay từ đầu, cậu đã biết người nhà họ Thẩm sẽ đến.Cũng biết rằng với tính cách của nhà họ Thẩm, khi nhìn thấy cậu thì phản ứng sẽ thế nào. Chắc chắn họ sẽ cảm thấy mất mặt.

Nhưng bản thân Lục Nhiên thì chẳng hề có cảm giác đó.

Mất mặt ư?

Đó là vấn để chỉ khi nào đã lấp đầy bụng và cuộc sống được đảm bảo an toàn mới nghĩ đến.

Lục Nhiên còn không biết một năm sau cậu có gặp lại tai nạn xe rồi nằm trong căn phòng bệnh tối tăm không ánh mặt trời hay không. Cậu chẳng có tâm trạng để nghĩ về những điều này. Hơn nữa, hội nghị tài trợ vốn dĩ là hoạt động bình thường của các trường đại học.

Chỉ có người nhà họ Thẩm mới thấy đó là điều đáng xấu hổ.

“Tôi nói sai ở đâu à?” Lục Nhiên hỏi ngược lại bà. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Sao lại là một đứa trẻ mồ côi?” Thẩm phu nhân vừa xả cơn giận vừa trút bỏ nỗi sợ hãi trong lòng: “Tôi và cha anh còn sống sờ sờ ra đấy, chưa kể còn tìm thấy anh rồi, anh còn gì không hài lòng nữa hả?|

“Đúng vậy.” Lục Nhiên gật đầu, rồi đi thẳng ra ngoài: “Vậy thì nhân lúc mọi người vẫn còn ở đây, tôi sẽ đi làm sáng tỏ chuyện này nhé.” ( truyện trên app T Y T )

Thẩm phu nhân chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng: “Làm rõ cái gì?”

“Tất nhiên là làm rõ rằng ba mẹ tôi vẫn còn sống, đã tìm thấy tôi, nhưng không muốn nhận tôi, không cho tôi tiền sinh hoạt hay học phí, còn đòi tiền thuê nhà.” Lục Nhiên vừa nói vừa mở cửa phòng học trống, bước ra hành lang.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu bổ sung: “Cũng cần nói với người rằng mẹ ruột của tôi hiện đang ngồi dưới hàng ghế khách mời danh dự.”

Câu nói chọc đúng điểm yếu  của Thẩm phu nhân. Nghe Lục Nhiên nói, mắt bà tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu. Nếu để Lục Nhiên nói chuyện này ra, nhà họ Thẩm sẽ mất hết mặt mũi.

Thẩm phu nhân vốn nghĩ rằng Lục Nhiên chỉ đang gây chút rắc rối để thu hút sự chú ý của bà, ai mà ngờ được cậu lại thực sự quay người đi thẳng về phía hội trường.

Thẩm phu nhân hoảng loạn: “Nhanh! Nhanh! Nhanh cản nó lại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play