Bàn hội nghị dài là chuẩn bị cho người bình thường, khoảng trống ở giữa không đủ chiếc xe lăn nặng nề có thể chen vào.

Mấy người phụ trách lập tức vây lại. Một người trong đó chỉ vào giáo viên bên cạnh quở trách: “Làm việc kiểu gì vậy? Không biết Kỷ tiên sinh mỗi năm đều đến sao?” 

Người đàn ông trên xe lăn giơ tay ngăn cuộc tranh cãi: “Không có gì.”

Sau đó, anh ra hiệu cho quản gia Trần ngồi vào vị trí đã chuẩn bị sẵn, còn mình thì ngồi tùy tiện ở lối đi bên cạnh, chỉ đặt một chiếc bìa hồ sơ cứng lên chân.

Người phụ trách vẫn đang xin lỗi.

Giữa lông mày của anh lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhàn nhạt nói vài khiến người phụ trách vội vàng thúc giục buổi hội nghị bắt đầu.

Một cuộc hỗn loạn nhỏ kết thúc.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm, không nhịn được kéo tay mẹ mình, nói: “Mẹ, thầy giáo trong trường đối với Kỷ tiên sinh đó khách khí quá.”

“Kỷ gia mà, gia đại nghiệp đại.” Mẹ Thẩm hừ một tiếng.

Trợ lý đứng bên cạnh, nghe mà tê cả răng.

Người phụ trách trong trường cũng không ngốc.

Đối với Kỷ Mân đặc biệt khách khí, đó là vì tập đoàn của Kỷ gia hàng năm cung cấp cho trường này rất nhiều cơ hội việc làm. Sao mà không khách khí cho được.

Trên sân khấu, MC bắt đầu giới thiệu các doanh nghiệp tham dự.

Sau đó là phần sinh viên lên sân khấu, tự giới thiệu về mình.

Thẩm phu nhân đưa những việc cần ghi chép cho trợ lý, rồi bắt đầu tán gẫu với Thẩm Tinh Nhiễm.

“Phải rồi, Lục Nhiên học cùng trường với con phải không?” Thẩm phu nhân hỏi.

Tâm tình Thẩm Tinh Nhiễm trong nháy mắt có chút phức tạp.

Một là vì Thẩm phu nhân đột nhiên hỏi Lục Nhiên.

Mặt khác là......Lục Nhiên cũng ở nhà họ Thẩm mấy tháng rồi mà Thẩm phu nhân vẫn chưa biết Lục Nhiên là trường nào.

Sau khi nhận được sự xác nhận của Thẩm Tinh Nhiễm, bà lại cười khẩy một tiếng, nói: “Phải để nó đến đây xem, nếu không phải chúng ta đưa nó về nhà họ Thẩm, nó cũng phải chen lấn với mấy học sinh kia để tới tham dự hội nghị tài trợ này.”

Lời vừa dứt, trên sân khấu cuối cùng cũng đến lượt khoa thú y của đại học Y.

MC giới thiệu: “Tiếp theo đây là sinh viên đạt vị trí đứng đầu của khóa chúng tôi năm nay. GPA kỳ đầu tiên của cậu ấy cũng là cao nhất…”

Danh hiệu này khiến Thẩm phu nhân cảm thấy hơi kỳ lạ. Bà ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, hô hấp cứng lại.

Lục Nhiên?

Lục Nhiên đến tham gia hội nghị tài trợ?

Thẩm phu nhân sững sờ khoảng ba đến năm giây.

Mãi cho đến khi Lục Nhiên đứng trên sân khấu bắt đầu tự giới thiệu, bà vẫn không tin nổi, nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Tinh Nhiễm: “Mắt mẹ có nhìn lầm không? Người đang đứng trên sân khấu kia chính là Lục Nhiên.”

Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngây người.

Ban đầu, cả hai ngồi đó với cảm giác ưu việt đầy người nhưng giờ hai má nóng hừng hực.

Lục Nhiên tại sao lại đến đây? 

Còn cùng những sinh viên nghèo khác lên sân khấu chào hàng mình?

Khoảnh khắc này Thẩm phu nhân cảm thấy hơi hoang đường.

Mặc dù bà rất khó chịu với Lục Nhiên, thường xuyên nghĩ rằng chắc có sự nhầm lẫn gì đó, sao bà lại có một đứa con quê mùa nghèo nàn như vậy. Trong suy nghĩ của bà, việc đưa Lục Nhiên về nhà họ Thẩm đã là một ân huệ lớn lao.

Nó có lý do gì để tham dự hội nghị này để tìm kiếm tài trợ?

Thẩm phu nhân thấy điều này hết sức vô lý. Nếu để người khác nhìn thấy…Người ta sẽ nghĩ gì về nhà họ Thẩm? 

Bà như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, dù rằng nhà họ Thẩm chưa từng chính thức giới thiệu Lục Nhiên. Tuy nhiên lần trước Lục Nhiên đã làm náo loạn ở cổng biệt thự, sau đó còn được Thẩm Hồng Nguyên tự mình mời vào nhà.

Ai ai cũng biết Lục Nhiên có liên quan đến nhà họ Thẩm.

Hơn nữa, đại học Y lại là trường top đầu trong thành phố. Những doanh nghiệp đến hôm nay đều là quen biết, những người phụ trách có mặt hôm nay mấy hôm trước còn tham dự tiệc sinh nhật của Thẩm Hồng Nguyên —  toàn là người quen.

Thẩm phu nhân cảm thấy dường như ánh mắt xung quanh đang bắn về phía mình.

Thẩm Tinh Nhiễm lại càng không thoải mái. Hắn không thể hiểu nổi.

Trong đầu Lục Nhiên chứa cái gì vậy? Cậu ta không cần mặt mũi sao? Nếu hắn không nhớ lầm, buổi hội nghị tài trợ lần này, sinh viên sẽ phải giới thiệu ngắn gọn về gia đình của mình...

*

Ở phía đầu bàn dài, gần lối đi.

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, nhìn đứa nhỏ trên sân khấu, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên bất ngờ.

Khi ngẩng lên lần nữa, mắt Kỷ Mân đã khôi phục bình tĩnh.

Lục Nhiên trên sân khấu hoàn toàn không hề hay biết mà kể cả khi thấy, cậu cũng chả quan tâm.

Nhà họ Thẩm không cho cậu học phí, không cho tiền sinh hoạt phí, bây giờ còn bắt cậu phải trả tiền thuê nhà. Thế nên cậu đến đây có vấn gì đề gì không?

Hơn nữa, ngay cả khi loại bỏ điều kiện gia đình, với thành tích của cậu, cậu cũng đủ khả năng tham dự buổi hội nghị tài trợ này.

Những người khác có nhiều suy đoán khác nhau về thân phận của Lục Nhiên, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán. Còn Thẩm phu nhân ngồi dưới sân khấu thì không thể ngồi yên được.

Bà ngây người nhìn chằm chằm vào chàng trai trên sân khấu. Mỉa mai thay, dù lúc đưa Lục Nhiên về nhà họ Thẩm họ đã làm xét nghiệm ADN. Nhưng đến giờ cho đến giây phút này, bà mới nhận thức rõ ràng.

Người đang đứng trên sân khấu nói chuyện, người được coi là “cần được tài trợ” này, chính là con ruột của bà.

Nhận thức này khiến Thẩm phu nhân càng thêm lúng túng.

Bởi vì bây giờ, việc Lục Nhiên đứng trên sân khấu — như thể một lời buộc tội bà trước tất cả các doanh nghiệp quen biết, trước mặt tất cả giáo viên lẫn sinh viên rằng bà là một người mẹ vô trách nhiệm.

Thẩm phu nhân vô cùng xấu hổ lập tức nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm đang bên cạnh — toàn thân toát ra vẻ cao quý, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhiễm Nhiễm mới là con trai của bà. Nhìn xem bà nuôi con tốt như thế nào.Trong lòng Thẩm phu nhân lại nảy sinh một chút may mắn. Lục Nhiên là người của nhà họ Thẩm, dù sao cũng không ai biết.

**

Lúc này, Lục Nhiên trên sân khấu đã giới thiệu xong về thành tích học tập của mình. ( truyện trên app tyt )

Chàng trai gầy gò đứng trên bục cao, ánh mắt lướt qua dưới sân khấu, giọng điệu vô cùng bình thản, nói: “Về gia đình, tôi không có gì để nói. Vì tôi là một… đứa trẻ mồ côi.”

Mồ côi.

Hai chữ này giống như đang tát vào mặt tất cả người của nhà họ Thẩm.

Tấm màn che mà Thẩm phu nhân vừa dựng lên, thoáng chốc đã bị lột xuống. Bà ngồi dưới hàng ghế khán giả, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên đang đứng trên sân khấu.

Phảng phất như linh hồn rút ra khỏi cơ thể, thấy tình cảnh này thật sự quá nực cười.

Con trai bà đứng trên sân khấu, nói với mẹ mình ở dưới: “Tôi là trẻ mồ côi.”

Thẩm phu nhân vừa thấy chuyện này thật hoang đường, vừa tức giận. Trong đầu bà đều là: Lục Nhiên còn chưa đủ thỏa mãn sao? Nó  hội nghị tài trợ này để làm gì?

Nhưng đồng thời, ánh mắt cũng không thể rời khỏi Lục Nhiên.

Như thể lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa con trai này, võng mạc của bà liên tục gửi những thông tin mới lên não.

Tóc của Lục Nhiên hơi dài, sao không đi cắt?

Quần áo có vẻ đã cũ, đường viền bạc màu, ống tay áo dường như còn bị rách một chút. Chất liệu cũng không tốt, nhìn là biết không đủ mềm mại và thoải mái, loại vải này trong nhà họ Thẩm thậm chí còn không xứng để làm giẻ lau. Mỗi khi nhìn thấy thêm một chi tiết, nỗi hoảng loạn trong đầu Thẩm phu nhân lại càng lớn thêm một phần.

Ngay sau đó là cơn tức giận đầy nhục nhã quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play