Thẩm phu nhân không chịu nổi khi thấy Thẩm Tinh Nhiễm khóc. Bà lập tức ra lệnh cho người giúp việc: “Đi, gọi nó qua đây, hỏi xem tại sao hôm đó không khóa cửa phòng cho cẩn thận, vô duyên vô cớ gây chuyện.”
Người giúp việc cứng đờ trong lòng thầm nghĩ sao bà không tự đi gọi nhưng vẫn đi, một lát sau, người giúp việc quay lại, báo cáo với Thẩm phu nhân: “Cậu Lục Nhiên nói...”
“Cô vẫn gọi nó là cậu chủ sao?” Thẩm phu nhân cười khẩy: “Tôi thừa nhận thì nó là cậu chủ, tôi không thừa nhận thì nó chẳng là gì cả.”
Người giúp việc bối rối không biết nói gì.
Thẩm phu nhân hỏi: “Nó nói gì?”
“Cậu ấy nói...” Người giúp việc càng xấu hổ hơn: “Cậu ấy nói mình bị rối loạn nội tiết tố, nên đến bệnh viện.”
Thẩm phu nhân tức đến mức ngã ngửa song bà nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ hừ một tiếng: “Nó thực sự nghĩ tôi không có cách trị nó hả?”
Lục Nhiên đêm đó ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, khi ra khỏi phòng, cậu thấy trên cửa dán một tờ giấy. Gỡ xuống, thì ra là một tờ thông báo “đòi tiền thuê nhà”.
Thẩm phu nhân từ tốn bước xuống cầu thang. Nhìn thấy tờ giấy trong tay cậu, bà mỉm cười: “Anh cũng đã mười tám tuổi rồi, sao có thể sống trong nhà miễn phí được nên trả tiền thì trả đi.”
*
“Con không nhìn thấy vẻ mặt của nó lúc sáng đâu!” Thẩm phu nhân ngồi ở ghế sau nói chuyện Thẩm Tinh Nhiễm.
Sáng nay, sau khi Lục Nhiên nghe bà nói cơ mà không ư hử gì cả.
Chỉ im lặng cất tờ giấy nhắc tiền thuê nhà và hợp đồng “gia hạn” tiền thuê mà Thẩm phu nhân đưa, sau đó liếc nhìn bà đầy sâu xa, rồi đi.
Trong khoảng thời gian này, Lục Nhiên đã bao giờ yên tĩnh như vậy chưa?
Thẩm phu nhân đột nhiên cảm thấy mình đã lấy lại ưu thế. Bà tựa vào đệm ghế mềm mại, thảnh thơi nhìn móng tay mình vừa làm xong ngày hôm qua.
“Gần đây nó tung hoành hơi nhiều, cho rằng nhà họ Thẩm là nơi nó muốn tới thì tới, muốn ở là ở? Mẹ nói nó là người nhà, nó chính là người nhà, ngày nào đó mẹ không nhận nữa thì nó chỉ là khách thuê mà thôi. Tiền thuê nhà phải thành thật giao ra.”
Biết được tin Lục Nhiên ăn đắng, trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm cũng không vui vẻ như trong mong đợi.
Thậm chí lời của Thẩm phu nhân còn khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Thẩm Tinh Nhiễm nén lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nắm lấy tay bà hỏi: “Mẹ ơi, như vậy anh ấy có không ở nhà mình nữa không?”
“Nó nên cuốn gói đi sớm chừng nào tốt chừng ấy.” Thẩm phu nhân lập tức trả lời.
Thẩm Tinh Nhiễm cũng mong Lục Nhiên sẽ nhanh chóng cút đi. Lục Nhiên ở nhà họ Thẩm, hắn luôn cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu. Thế nhưng, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói bóng nói gió hỏi: “Ba biết rồi có khi nào không vui không mẹ?”
Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy Thẩm Hồng Nguyên cũng không muốn Lục Nhiên đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nói đến đây, động tác của Thẩm phu nhân hơi khựng lại, song nhanh chóng xua tay: “Mặc kệ ông ấy, tóm lại cần phải cho Lục Nhiên một bài học.”
Thẩm Tinh Nhiễm không nói thêm gì nữa.
Xe chậm rãi lái vào đại học Y.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhìn thấy xe của Thẩm phu nhân đi vào, nhân viên công tác chờ ở cổng trường lập tức lịch sự lên chào đón:
“Xin hỏi có phải ngài đến từ tập đoàn Thẩm không? Ở bên này có bãi đỗ xe riêng của doanh nghiệp.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Thẩm phu nhân mỉm cười lịch sự với người bên ngoài nhưng không xuống xe.
Thẩm Tinh Nhiễm thò đầu ra, nói với người đang đợi bên ngoài: “Đàn anh, anh cứ tiếp tục công việc đi. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi đến trường, tôi sẽ dẫn mẹ đi tham quan trước.”
Người đàn anh đang đứng run rẩy trong gió lạnh vì tín chỉ ngay lập tức dùng ánh mắt đầy ghen tị nhìn vào Thẩm Tinh Nhiễm. Nghe đồn rằng thiếu gia nhỏ nhà họ Thẩm năm nay nhập học, hóa ra tin đồn là thật.
“Vậy... vậy cậu đưa dì đi dạo vui vẻ nhé.” Người đàn anh căng thẳng lắp bắp đáp lại.
Thẩm Tinh Nhiễm dè dặt cười, sau đó nâng cửa kính lên, bảo tài xế tiếp tục lái xe vào trường.
Học sinh tiếp đón đứng đó nhìn, trong lòng hy vọng rằng mình vừa để lại một ấn tượng tốt trước mặt tập đoàn Thẩm Thị.
(*Tập đoàn Thẩm Thị = Thẩm Thị, ngắn gọn nhoa)
Hôm nay là hội nghị tài trợ do trường tổ chức.
Khác với các gói tài trợ do nhà nước tổ chức, hội nghị do nhà trường tổ chức tài trợ xét duyệt cũng không phải quá nghiêm ngặt, phần lớn nhằm kết nối những sinh viên đang cần giúp đỡ hoặc có thành tích xuất sắc với các doanh nghiệp địa phương.
Việc ký kết hợp đồng sau đó sẽ do sinh viên và doanh nghiệp tự đàm phán.
Điều này có nghĩa rằng nhiều khi nó phụ thuộc vào sự cảm nhận của nhà tuyển dụng với sinh viên.
Anh chàng lúc nãy cũng tham gia hội nghị tài trợ này. Trước khi hội nghị bắt đầu, đã chủ động xin tới đây để đón tiếp mục đích chính là có thể tạo ấn tượng tốt trước khi sự kiện diễn ra.
Ngay cả khi xe đã đi xa, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ ở đằng sau. Cảm giác này khiến hắn vô cùng dễ chịu, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Thẩm phu nhân sáng nay đã xả được cơn giận, tinh thần cũng rất tốt.
Hai người đi dạo quanh trường một lúc, rồi mới đi vào hội trường tổ chức hội nghị tài trợ.
Trên đường, họ gặp nhiều sinh viên.
Bây giờ đã là kỳ nghỉ đông.
Nhiều người đã về nhà, nhưng vẫn còn rất nhiều sinh viên ở lại trường. Phần lớn là để tham gia hội nghị tài trợ hôm nay.
Thẩm phu nhân hạ cửa kính xe, nhìn vào đám sinh viên đang chờ đợi mình lựa chọn, nhìn một lúc thì thấy lạnh, liền nâng cửa kính xe lên.
“Thấy chưa, có bao nhiêu người muốn chen chân vào nhà họ Thẩm chúng ta.” Thẩm phu nhân kiêu ngạo nói.
Người trợ lý ngồi ở ghế phụ phía trước nghe xong toát mồ hôi, chỉ mong câu nói này không bị sinh viên bên ngoài nghe thấy.
Trước đây những sự kiện như thế này đều do đại thiếu gia đến tham dự, nhưng năm nay công việc kinh doanh ở nước ngoài bận không thể về được, mà Thẩm Hồng Nguyên đang rất bực bội nên không muốn lo chuyện này.
Nhị thiếu gia Thẩm Tinh Trác cũng đi nước ngoài không biết làm gì, không thể trông cậy.
Chỉ còn Thẩm phu nhân và tiểu thiếu gia đến tham dự.
Nghe giọng điệu đầy khinh miệt trong lời nói của Thẩm phu nhân, trợ lý rất muốn nhắc nhở rằng, tuy đây là hội nghị tài trợ, nhưng thực chất nó giống như một buổi hội nghị tuyển dụng sớm.
Nhiều sinh viên xuất sắc trong các ngành đang được các doanh nghiệp tranh giành.
Dù trong lòng có sự kiêu ngạo không thể giấu nổi, khi bước xuống xe, Thẩm phu nhân vẫn giữ vẻ lịch thiệp như thường ngày. Khi gặp những sinh viên quen biết Thẩm Tinh Nhiễm chào hỏi bà, bà đều lịch sự gật đầu.
Thẩm Tinh Nhiễm cũng vui vẻ chào lại những người quen biết.
Khoảnh khắc nắm tay Thẩm phu nhân, ngồi vào hàng ghế đầu trong giảng đường, hắn nhìn đám đông sinh viên chen chúc phía sau, cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người.
Nhiều sinh viên từ năm nhất đến năm cuối đều cố chen đến gần, hy vọng có được cơ hội gia nhập vào Thẩm Thị. Nhưng hiện tại, hắn chỉ vừa nhập học được nửa năm, đã ngồi ở hàng ghế giám khảo phía trước.
Chẳng bao lâu sau, hội nghị tài trợ chính thức bắt đầu.
Thẩm Tinh Nhiễm để ý thấy ở đầu bàn bên kia, một giáo viên vội vàng rút đi một chiếc ghế.
Sau đó, một chiếc xe lăn điện màu đen chầm chậm tiến vào giảng đường theo lối đi không rào cản, dừng lại trước bàn.
Gần đây thời tiết rất lạnh.
Làn da nhợt nhạt của người đàn ông ngồi trên xe lăn càng trở nên rõ rệt, lạnh như sương tuyết đọng trên bậu cửa sổ bên ngoài.
Một sự cố khó xử đã xảy ra.