Nên Lục Nhiên — người lên sân khấu thuyết tình tiếp theo rất xấu hổ.

Lúc đó, Lục Nhiên vẫn nghĩ, chắc do vì phương hướng thí nghiệm của họ quá gần nhau mà thôi.

Về sau, thấy Đinh Duy thường xuyên xuất hiện bên cạnh Thẩm Tinh Nhiễm.

Lục Nhiên mới biết được, người bạn tốt duy nhất của mình cũng không còn nữa.

*

Đinh Duy vẫn đang cúi đầu nhìn vào.

Lục Nhiên đưa tay khép sổ ghi chép số liệu thực nghiệm lại.

Không ngoan ngoãn nghe lời Đinh Duy như mọi khi, Lục Nhiên chỉ nói: “Cậu dành thời gian xem lại đi, tôi có một bài giảng phải nghe chuẩn bị đi rồi.”

Đinh Duy sửng sốt một chút, có chút không vui: “Được rồi.”

Lục Nhiên thu dọn đồ đạc trên bàn thí nghiệm, cũng chụp lại quá trình thí nghiệm hôm nay.

Lúc này, trên hành lang ngoài phòng thí nghiệm ồn ào.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nhóm sinh viên xa lạ đi ngang qua.

“Oa, là người của khoa chất lượng cao!” Đinh Duy thò đầu nhìn ra ngoài.

Lục Nhiên tiếp tục động tác trên tay, ngẩng đầu liếc mắt một cái, quả nhiên, thấy được bóng dáng Thẩm Tinh Nhiễm trong đội ngũ.

Thẩm Tinh Nhiễm giống như chúng tinh củng nguyệt đứng ở trong đám người.

Mấy cô gái vây quanh đang nói gì đó.

Hắn nhẹ nhàng cười.

Trên người không giống như người khác mặc đồ thí nghiệm, mà là mặc một chiếc áo len cashmere nhìn rất đắt tiền.

(* Len cashmere là một loại lên được làm từ bộ lông của dê cashmere., thường dùng cho những thương hiệu xa xỉ.)

Áo len màu trắng ấm áp quả thật làm hắn trông giống như bạch nguyệt quang.

Hắn liếc qua phòng thí nghiệm một cái, thấy Lục Nhiên liền ra vẻ người ở trên cao mỉm cười gật đầu.

Lục Nhiên tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng học ở trường Đại học Y.

Nhưng hắn học ở khoa chất lượng cao có liên kết quốc tế, học phí cao ngất ngưởng, hơn nữa cần học sinh có dự định du học và cha mẹ phải đến phỏng vấn nữa.

Lục Nhiên một là không trả nổi học phí càng không có tiền du học.

Hơn nữa ngay cả cha mẹ đến phỏng vấn cũng không có.

Đương nhiên định sẵn không có duyên với khoa này, chỉ có thể vì tín chỉ đổi mới mà vất vả làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Dường như thấy cảnh tượng này rất thú vị.

Ở nhà bị nghẹn khuất một thời gian, Thẩm Tinh Nhiễm quyết định đi đến phòng thí nghiệm.

Lục Nhiên nhướn mày, đặt những nguyên liệu thí nghiệm định vứt đi lại lên mặt bàn.

Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, bước chân dừng lại, lại rụt về.

Sau đó Lục Nhiên mới đem phân bò trong tay vứt đi.

Đinh Duy không hiểu ‘cuộc chiến’ giữa hai người, nhưng hắn thấy Thẩm Tinh Nhiễm chào hỏi Lục Nhiên.

“Thiếu gia nhà họ Thẩm vừa mới chào cậu phải không?” Đinh Duy hỏi.

“Không thấy.” Lục Nhiên trả lời.

Đinh Duy hơi bất mãn: “Cậu quen biết người của khoa chất lượng cao lúc nào thế sao không nói cho tôi biết?”

Kiếp trước, lúc này  Lục Nhiên đã nói cho Đinh Duy biết về thân thế của mình.

Nhưng hiện tại thì chưa.

Lục Nhiên cũng không định nói nữa, cậu nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Phòng thí nghiệm sắp đến giờ đóng cửa rồi, tối nay cậu không đi làm thêm à?”

Nghe vậy Đinh Duy mới rời đi..

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Tinh Nhiễm không tới nữa.

Đinh Duy bóng gió hỏi thăm vài câu.

Một tối nọ, sau khi làm xong công việc, trước khi về Lục Nhiên ghé vào phòng thí nghiệm — phát hiện hiện tủ ấp trước khi đi vào buổi sáng đã khóa kĩ đã bị cạy mở.

Các khay nuôi cấy thực nghiệm dán tên cậu, với những nguyên liệu thí nghiệm cất bên cạnh đều bị vứt vào thùng rác.

Lục Nhiên nhíu mày.

Cậu lấy đồ ra khỏi thùng rác, cẩn thận kiểm tra tình huống.

Nắp khay nuôi cấy đã mở ra. Nấm lạc bên trong bị ô nhiễm không thể dùng được nữa.

Đàn chị quản lý phòng thí nghiệm đi vào, thấy những thứ trong tay cậu, lập tức cảm thán: “Trời! Ai mà thiếu thất đức dữ vậy? Kết quả của cậu trong mấy ngày qua đều công cốc rồi, tuần sau nộp cậu làm lại kịp không?”

“Không sao.” Lục Nhiên bình tĩnh thu dọn đồ đạc: “Tôi vẫn còn giống vi sinh vật trong tủ lạnh.”

“Vậy thì tốt.” Đàn chị vừa nói, vừa giúp cậu kiểm tra camera giám sát.

Nhưng trong phòng thí nghiệm của sinh viên có rất nhiều người ra vào, người làm việc này lại  rõ ràng có chuẩn bị, không ghi lại được gì hữu ích.

Đàn chị đành quay camera giám sát về phía tủ ấp.

Lại đổi khóa cho tủ ấp. ( truyện trên app tyt )

Lục Nhiên làm lại thí nghiệm. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Việc này chắc chắn không phải do Đinh Duy làm.

Hiện tại mối quan hệ giữa cậu với Đinh Duy chưa đến mức phải trở mặt, Đinh Duy cũng chưa liên hệ với Thẩm Tinh Nhiễm.

Nhưng chắc chắn có liên quan đến Thẩm Tinh Nhiễm.

Lục Nhiên đặt khay nuôi cấy vào lại tủ ấp. Dọn dẹp các nguyên liệu thí nghiệm bị vứt vào thùng rác trước đó.

Ngày hôm sau, Lục Nhiên tan học liền chạy vào phòng thí nghiệm.

Thì thấy bàn thí nghiệm mà cậu thường dùng đầy người vây quanh.

Đinh Duy thấy Lục Nhiên, vội vẫy tay gọi người.

Lục Nhiên đẩy nhóm người đang chen chúc đi vào.

Thấy trên bàn thí nghiệm đầy máu.

Một con chuột hamster bị lột da, mổ bụng và bị đóng đinh nằm ngửa trên bàn thí nghiệm.

Người làm việc này đã làm cho bàn thí nghiệm lộn xộn.

Hắn có lẽ định mổ một con vật dùng cho thí nghiệm.

Nhưng mà thí nghiệm của Lục Nhiên chưa đến giai đoạn xin cung cấp vật thí nghiệm, cộng với việc quản lý động vật thí nghiệm ở trường rất nghiêm ngặt, việc xin động vật và cái chết của chúng đều được ghi chép rồi báo cáo cẩn thận.

Người này không còn cách nào, chỉ có thể mua một con chuột hamster làm vật thí nghiệm.

Đinh Duy hỏi: “Có phải cậu đã đắc tội với ai không?” 

Lục Nhiên không nói gì, im lặng gỡ đinh ra, dùng khăn giấy bọc xác chuột hamster.

Rồi lau sạch vết máu trên bàn thí nghiệm.

Tối hôm đó, Lục Nhiên từ chức công việc hiện tại, tìm một công việc mới.

*

Trong câu lạc bộ, 

Nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, 

Thẩm Tinh Trác ngồi một mình trong góc, ngồi một mình trong góc, cau mày suy nghĩ điều gì đó.

Có người không có mắt đến rủ hắn: “Trác ca, chơi bài đi!”

“Lăn.” Thẩm Tinh Trác ném ra một chữ.

Người đó vội vã bỏ chạy.

Kể từ lúc về nhà họ Thẩm bị Lục Nhiên chặn ở cửa đến nay tâm trạng của Thẩm Tinh Trác rất tồi tệ.

Hắn cũng không thể nói rõ điều gì không ổn, cứ luôn cảm thấy buồn bực.

Tóm lại, hắn đang thấy phiền.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thưa ngài, rượu của ngài đã đến.”

Thẩm Tinh Trác sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau đó, hắn nhìn thấy người khiến hắn khó chịu không chỉ xuất hiện trong phòng bao mà còn mặc đồng phục phục vụ của câu lạc bộ, đang khom lưng rót rượu cho khách.

Thẩm Hành Trác ghét nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong phút chốc hắn nghĩ mình uống say mà nhìn nhầm không.

Lần trước bán bánh bao cả buổi sáng, hiện tại phần lớn trong phòng đều là người quen của Lục Nhiên. 

Cũng có rất nhiều người từng thấy ‘chiến tích’ lần trước của Lục Nhiên.

Nhìn thấy Lục Nhiên rót rượu cho mình, thiếu chút nữa nhảy dựng ra khỏi ghế sô pha.

Trần Thịnh thì khác, trong vô thức đã lên tiếng chào hỏi Lục Nhiên: “Ơ! Lục ca! Sao anh lại ở đây thế?”

“Làm thêm thôi.” Lục Nhiên thản nhiên đáp.

Trần Thịnh giơ ngón tay cái cho đối phương, bưng ly rượu chuẩn bị uống.

Đột nhiên nhớ ra bánh bao.

Hắn ngượng ngùng dừng lại, cẩn thận hỏi Lục Nhiên một câu: “Lục ca, rượu này…này bao nhiêu tiền vậy?”

Bánh bao trong tay Lục Nhiên  một cái đã một trăm tệ rồi.

Một ly rượu, mẹ nó ít nhất phải cả trăm vạn chứ đùa.

(* Tầm 365tr nha.)

“Vậy thì anh nên hỏi ông chủ đi.” Lục Nhiên nhún vai nói.

Trần Thịnh lúc này mới yên tâm, uống hết ly rượu.

Lục Nhiên đẩy xe, mở hết các chai rượu được gọi trong phòng bao này.

Thẩm Tinh Trác chăm chú theo dõi Lục Nhiên rót rượu từ đầu đến cuối. Như thể không nhận ra hắn, rót xong thì đi sang chỗ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play