“Trước tiên hãy đưa người vào trong nhà rồi nói sau.”

Thẩm phu nhân đâm lao phải theo lao.

Bà đã quyết tâm đuổi Lục Nhiên đi, đang định mở miệng tiếp tục thúc giục, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Có chuyện gì mà nhộn nhịp thế?” cuối cùng Thẩm Hồng Nguyên cũng chịu về nhà, đứng từ xa thấy nhóm người tụ tập trước cửa còn tưởng Thẩm phu nhân mở tiệc.

Khi đến gần, nhìn thấy bảo vệ cầm dùi cui, rồi nhìn thấy Lục Nhiên nằm trước cửa nhà.

Nụ cười trên mặt Thẩm Hồng Nguyên cứng đờ.

Chỉ mới hai ngày không về nhà thôi!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Dù trong nhà ra sao, Thẩm Hồng Nguyên ở bên ngoài luôn giữ hình tượng tao nhã lịch sự.

Ông vội vàng đi tới, cúi người, vẻ mặt làm ra vẻ ôn hòa nhưng kỳ thực là nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh làm gì ở đây?”

Ông cố gắng hạ thấp giọng nhưng Lục Nhiên thì hét banh nhà lòng: “Mắt ông bị cận hay gì thế? Là do tôi bị đuổi ra ngoài đó!”

Nụ cười trên mặt Thẩm Hồng Nguyên suýt không giữ được.

Ông trừng mắt nhìn Thẩm phu nhân, rồi cười ha hả nói xin lỗi với những người xung quanh: “Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Trẻ con nhà họ hàng giận dỗi với người lớn mà thôi!

“Tôi không giận dỗi.”

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng, không giải thích về thân phận của mình, chỉ tỏ vẻ đáng thương: “Là các người đã đưa tôi đến đây, lại muốn đuổi chó của tôi đi, còn muốn giết chó của tôi!”

Nói xong, mọi người xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Không ngờ cặp vợ chồng Thẩm gia, ngoài mặt sáng sủa lại cư xử như vậy?

Dù chỉ là con của người bà con, đối xử như vậy cũng quá đáng rồi?

Hơn nữa còn muốn giết chó?

Đây là hành vi ngược đãi chó!

Rao ra ngoài còn ra thể thống gì?

“Còn nữa, các người không cho tôi ở phòng khách, nhà to như vậy lại bắt tôi ở phòng của người giúp việc xong được một thời gian lại muốn đuổi tôi ra kho ngoài sân ở.”

Lục Nhiên tiếp tục nói.

Những lời này đã phơi bày toàn bộ bản chất của gia đình Thẩm.

Thẩm Hồng Nguyên là người rất coi trọng thể diện, bị hai câu của Lục Nhiên làm cho đỏ mặt.

Ông cố gắng giữ nụ cười, làm ra vẻ không liên quan đến mình, nhìn về phía Thẩm phu nhân, nói: “Sao có thể đối xử với đứa trẻ như vậy?”

“Tôi!” Thẩm phu nhân hếch cằm lên: “Sao lại đổ lỗi cho tôi?”

Lục Nhiên lên tiếng trước, lục thân không nhận chỉ vào Thẩm phu nhân, thẳng thừng chỉ trích Thẩm Hồng Nguyên: “Không phải bà ấy, mà là các người, chuyện như vậy ông cũng làm không ít.”

Thẩm Hồng Nguyên: “…”

Thẩm phu nhân: “…”

Sao lại cảm thấy đau rát?

Thẩm Hồng Nguyên xấu hổ đỏ mặt. Ông cúi xuống, dự định nói chuyện một cách hòa nhã với Lục Nhiên.

Lục Nhiên làm bộ sợ hãi rụt sang một bên: “Hức hức hức, ông đang uy hiếp tôi đấy ư?”

Các vị phu nhân lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thẩm Hồng Nguyên.

Thẩm Hồng Nguyên đành phải mở miệng: “Phòng khách vẫn chưa dọn xong, tối nay mới để cậu dọn vào.”

Lục Nhiên vẫn tỏ vẻ đáng thương: “Tôi không cầu mong được ở tầng hai, cũng không muốn chiếm tầng ba, nhưng ít nhất các người cũng phải cho tôi ở căn phòng lớn nhất ở tầng một chứ?”

Ánh mắt chỉ trích của mọi người lại đổ dồn về phía Thẩm Hồng Nguyên. 

Dường như họ đang nói: Đứa trẻ này đã ngoan như vậy rồi, cả gia đình mấy người còn keo kiệt quá!

“Nhất định tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu.” Thẩm Hồng Nguyên nghiến răng.

Lục Nhiên nói: “Tôi không tin, trừ phi ông bảo người ta thu dọn ngay bây giờ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thẩm Hồng Nguyên nở một nụ cười gượng gạo không còn cách nào khác, đành phải bảo người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp.

Thấy sự việc đã được giải quyết, những người xung quanh nhìn một lúc rồi mới từ từ giải tán.

Có mấy vị phu nhân nhà giàu, trước khi đi còn thì thầm với Lục Nhiên một lát.

Thẩm phu nhân lăn qua lăn lại một trận, không thể cho Lục Nhiên một bài học, còn vô duyên vô cớ mất thêm một căn phòng lớn.

Cơ mà điều này cũng chẳng phải thứ Lục Nhiên quan tâm.

Kiếp trước, cậu  ở trong nhà họ Thẩm là người vô hình, bọn họ chưa từng chính thức giới thiệu cậu cho giới thượng lưu.

Cho nên đến khi cậu bị tai nạn xe cộ rồi bị bọn họ nhốt trong bệnh viện tư nhân cũng chẳng có ai để ý.

Giờ náo loạn một hồi, tuy rằng không đủ trang trọng chính thức nhưng tương đương với việc cậu đã lộ mặt trong giới thượng lưu, bất kể mang thân phận ‘họ hàng’ được mời đến làm khách hay đứa trẻ thất lạc trong câu chuyện, vẫn sẽ có người chú ý đến cậu.

Vì thế, việc nhà họ Thẩm muốn âm thầm giết cậu sẽ không còn dễ dàng như trước nữa.

*

Trên lầu.

Thẩm Tinh Nhiễm lẳng lặng nhìn hành lý của Lục Nhiên được người giúp việc dọn vào.

Nhìn Lục Nhiên dắt con chó kia, hiên ngang đi vào sân nhà họ Thẩm, đi vào biệt thự, vào phòng khách.

Điện thoại di động của hắn sáng lên.

Trên màn hình vừa phát ra một tin nhắn:

Anh Lân, thật ngại quá. Vẫn giấu anh một chuyện, thật ra Lâm Y... bị người ta bắt nạt, rất thảm..Xin lỗi, người ức hiếp cậu ấy còn có chút liên quan đến em nữa…

Sau khi Lục Nhiên dọn về lại nhà họ Thẩm, càng lúc càng nghênh ngang.

Thẩm phu nhân tức muốn chết, lại không có biện pháp, đành phải đi du lịch, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Vì thế, Lục Nhiên cũng được yên tĩnh một thời gian. 

Hiện tại phần lớn thi cuối kỳ đã xong nhưng hạng mục Lục Nhiên tham gia ở phòng thí nghiệm vẫn còn đang tiếp tục, cho nên mỗi ngày cậu vẫn đến trường học.

Cậu thay đồ bảo hộ, kiểm tra tiêu bản vi khuẩn đã tách ra của mình, mang về tiếp tục nuôi cấy.

Mới làm một lúc, có một nam sinh đến gần.

Nam sinh bộ dạng rất thanh tú, thái độ cũng quen thuộc, duỗi tay chọc chọc Lục Nhiên: “Thí nghiệm bên kia của tôi xảy ra chút vấn đề, số liệu làm kiểu gì cũng không đúng, cậu tới xem thử giúp tôi được không?”

Nói xong không đợi Lục Nhiên đồng ý, hắn liền cúi đầu xem số liệu thí nghiệm của Lục Nhiên.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Người này tên là Đinh Duy —  bạn tốt nhất của Lục Nhiên.

Chỉ tính trong kiếp trước ở giai đoạn đầu.

Bởi vì sau đó Đinh Duy trở thành fan trung thành của Thẩm Tinh Nhiễm.

Nếu như ở trong sách, Lục Nhiên là nhân vật phản diện mưu toan cướp đoạt những thứ thuộc về nhân vật chính, cần bị giết chết.

Còn Đinh Duy là thuộc hạ của nhân vật chính được cảm hóa.

Trước đây giúp đỡ ‘nhân vật phản diện’ này, sau khi nhận ra điều tốt của nhân vật chính, chủ động đổi phe, chuyển sang đối phó với ‘nhân vật phản diện’.

Lục Nhiên không có nhiều bạn. Cậu lớn lên ở cô nhi viện, dù cô nhi viện có môi trường tốt đến đâu, nguồn lực tuy không thiếu nhưng cũng có hạn.

Với nguồn lực hạn chế, mỗi đứa trẻ không có gì thực sự là của riêng mình. Thời điểm ở trong cô nhi viện còn đỡ nhưng một khi ra ngoài, sẽ có ý thức bảo vệ đồ của mình rất mạnh.

Như Lục Nhiên, cậu rất ít khi chia sẻ bất cứ thứ gì với người khác một cách vô điều kiện.

Dù chỉ là vài ngàn hay một chiếc bánh bao trắng. Nhưng Đinh Duy là ngoại lệ.

Cậu với Đinh Duy quen nhau từ thời trung học, Đinh Duy là người duy nhất cậu chủ động chia sẻ mọi thứ với đối phương.

Sau đó bọn họ thi vào cùng một trường đại học, vào cùng một chuyên ngành.

Để phù hợp với Đinh Duy, Lục Nhiên đã chọn hướng thí nghiệm tương tự tương tự với hắn, cũng hoàn toàn vô tư chia sẻ thành quả thực nghiệm của mình.

Mỗi lần nghỉ, Đinh Duy lười ở trong phòng thí nghiệm, muốn về nhà.

Lục Nhiên đều sẵn sàng làm luôn phần của hắn.

Cho đến báo cáo thực nghiệm ở kiếp trước, Đinh Duy lấy luôn kết quả thí nghiệm của Lục Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play