Trong phòng bao hôm nay không phải toàn bộ là người quen.
Có những người mới không biết Lục Nhiên, thấy cậu trông cũng sáng láng, khó tránh khỏi muốn trêu chọc cậu một câu, còn mời cậu uống một ly.
Lục Nhiên cũng không từ chối.
Người phục vụ phụ trách rót rượu thi thoảng cần uống một chút.
Chỉ là một ly nhỏ.
Hơn nữa câu lạc bộ này quản lý khá tốt, sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra.
Khi Lục Nhiên vừa cầm ly rượu lên.
Thì Thẩm Tinh Trác đột nhiên đứng dậy, giật lấy ly rượu từ tay cậu.
“Uống uống uống! Kêu cậu uống là cậu uống à?”
Khách hàng vừa trêu chọc Lục Nhiên lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Không hiểu sao một phục vụ nhỏ bé lại làm Thẩm Tinh Trác tức giận: “Thẩm thiếu…”
“Cút!” Thẩm Tinh Trác mắng một câu.
Hắn quay đầu thấy rượu trên bàn của những người xung quanh, lạnh lùng nói: “Tôi xem ai dám cho cậu ta uống?”
Mọi người xung quanh im lặng, có người còn không hiểu gì cả.
Nghe Thẩm Tinh Trác nói thế bọn họ còn tưởng hắn không ưa phục vụ mới này.
Sau một thoáng, chợt nghe Thẩm Tinh Trác tiếp tục: “Để cậu ta rót rượu, mấy người có xứng không?”
Tay Trần Thịnh run lên, lén lút giấu ly rượu đã uống hết đi.
Bên trong phòng bao lặng ngắt như tờ, có người không nhịn được bắt đầu đồn đoán vị trí ‘đứa con hoang’ Lục Nhiên ở nhà họ Thẩm.
Lục Nhiên lấy ly rượu lại: “Anh có bệnh à?”
Cậu không để ý đến Thẩm Tinh Trác, xin lỗi khách vừa bị mắng rồi uống cạn ly rượu đó.
Điều này khiến người kia cảm thấy hơi ngại.
Cơn tức của Thẩm Tinh Trác ‘phựt’ bùng nổ.
“Là tôi có bệnh hay cậu có bệnh? Không phải đã nói không cho cậu làm thêm, mà cậu cứ phải đến đây rót rượu cho người khác là sao?”
Lục Nhiên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, hỏi: “Đừng nói, anh nghĩ rằng chỉ trả cho tôi một phần tiền lương rồi tôi phải từ bỏ hết tất cả các cơ hội làm việc khác chứ?”
“Cậu!!!!” Thẩm Tinh Trác tức đến mức gần chết.
Hắn chỉ tay vào Lục Nhiên một hồi lâu, rồi kéo Lục Nhiên ra ngoài phòng bao, hỏi: “Nói đi, ông chủ trả cho cậu bao nhiêu tiền?”
Lục Nhiên rất rụt rè, uyển chuyển nói: “Cơ hội làm việc hiện tại của tôi rất quý giá, ba lần không được, ít nhất phải năm lần.”
Nói xong, cậu nhanh nhẹn quen tay đưa mã quét thanh toán.
Thẩm Tinh Trác nghẹn tức chuyển tiền, còn Lục Nhiên nín thở nhận tiền.
Chuyển tiền xong xuôi Thẩm Tinh Trác đột nhiên cảm thấy không ổn. Sao Lục Nhiên hay trùng hợp đến làm việc ở câu lạc bộ hắn thường đến thế nhỉ.
Hắn nhìn Lục Nhiên, bừng tỉnh : “Cậu cố tình đến lừa tôi à?”
Lục Nhiên khiêm tốn đáp lại: “Không có đâu, chỉ là ông chủ ở đây trả lương quá cao.”
Người ngốc tiền nhiều, không lừa thì uổng quá.
Hai người lại quay lại phòng bao nhưng khi vào, họ thấy không khí trong phòng bao có chút căng thẳng.
Lục Nhiên ngẩng đầu lên, thấy có thêm vài người trong phòng bao.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí trung tâm trên sô pha, bên cạnh có hai người, đang nhìn quanh.
Người đàn ông cầm một chiếc chìa khóa xe thưởng thức.
Mặt của chìa khóa là hình đầu sư tử màu vàng.
Người bên cạnh hắn thấy Lục Nhiên mặc đồng phục phục vụ, lập tức chỉ tay vào Lục Nhiên và nói với người đàn ông:
“Lão đại, chính là cậu ta.”
Thẩm Tinh Trác nhíu mày nhìn Trương Lân hỏi:“Cậu sao lại ở đây?”
Trương Lân nhìn quanh. Gã không thèm nhìn Lục Nhiên, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo của một nhị thế tổ, nhìn một vòng mới hỏi Thẩm Tinh Trác: “Nhiễm Nhiễm không có ở đây sao?”
Thẩm Tinh Trác ngạc nhiên, rồi ngay lập tức ghê tởm như ăn phải ruồi: “Tìm em trai tôi làm gì?”
Tuy nhiên thốt ra câu này, mặt hắn hiện lên tia xấu hổ theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Lục Nhiên bên cạnh.
Lục Nhiên lẳng lặng đứng ở phía sau hắn.
Tay trái đặt ở trong túi, giống như là bị dọa đến choáng váng không nhúc nhích.
Thấy Thẩm Tinh Nhiễm không có ở đây, Trương Lân mình nói với đám đàn em: “Quay video.”
Nói xong, gã mới hạ mình xuống nhìn Lục Nhiên:
“Ngày đó chính là cậu gây chuyện với Lâm Y?”
Lục Nhiên không nói gì.
Thẩm Tinh Trác bước lên một bước.
Nhưng Trương Lân lại không để ý đến hắn, tiếp tục nói với Lục Nhiên: “Gần đây mọi việc bên cạnh cậu có gì vui vẻ không?”
Lời nói vừa ra, hai người đi theo bên cạnh Trương Lân há miệng cười to.
Một người trong số đó nói: “Chọc phải người không nên chọc, thì phải tự biết hậu quả.”
Trương Lân cũng cười theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đột nhiên, gã buông tay, chiếc chìa khóa xe trong tay rơi xuống đất.
Trương Lân nhấc mũi chân, nói với Lục Nhiên: “Phục vụ, nhặt đồ lên.”
“Cậu!”
Thẩm Tinh Trác nổi cơn tam bành trước tiên.
Lục Nhiên lại ngăn Thẩm Tinh Trác, chủ động đi tới.
Cậu nói: “Anh ta không sai, tôi chưa xin nghỉ việc với ông chủ, vẫn là phục vụ của câu lạc bộ này.”
“Lục Nhiên, cậu có bệnh à!!!” Thẩm Tinh Trác tức giận gào lên.
Chỉ là nhặt đồ lên thôi, cậu không cảm thấy nhục nhã gì cả.
Nhưng rõ ràng mấy người ở đây đang muốn gây sự.
Chiếc chìa khóa xe rơi xuống đất, ngón tay Lục Nhiên vừa định chạm vào, thì chìa khóa lại bị người khác đá đi.
Lục Nhiên chuyển hướng, lại bị tên đàn em khác đá tiếp xuống dưới bàn trà.
Lục Nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Trương Lân.
“Nhặt lên đi.”
Trương Lân đang xem video trên điện thoại.
Phòng bao ánh sáng mờ mịt.
Trong ống kính camera sau của điện thoại, thiếu niên vừa đúng lúc ngẩng mặt lên nhìn về phía này.
Ánh sáng màu xanh nhạt vừa vặn vừa vặn đảo qua mặt cậu, làm nổi bật màu da vốn trắng nõn của cậu càng thêm mê người.
Dưới lớp nhiễu nhẹ của màn hình, Lục Nhiên lẳng lặng nhìn về phía Trương Lân qua ống kính.
Đôi mắt đen sâu thẳm.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đôi mắt hơi rủ xuống kia khi ngước lên, mang theo loại ngoan ngoãn làm cho người ta khó có thể đề phòng.
Dễ dàng che giấu sự nguy hiểm trong đôi mắt đó.
Trương Lân chăm chú nhìn vào hình ảnh mơ hồ kia một lúc.
Đột nhiên nhận ra, đứa con riêng của nhà họ Thẩm trước mặt dường như rất hợp khẩu vị của mình.
Thời điểm im lặng nhìn qua, tựa hồ mặc cho người ta làm càn.
Giống như...... bất kể làm cái gì người này cũng không phản kháng.
Mang theo... sự phục tùng tuyệt đối.
“Đáng tiếc.” Trương Lân lẩm bẩm.
Đáng tiếc là gã đã đồng ý với Thẩm Tinh Nhiễm.
“Nếu không thể nhặt được, thì không còn cách nào khác.” Trương Lân ra hiệu cho đàn em bên cạnh.
Người bên trái rót một ly rượu.
Còn người bên phải thì đưa một điếu thuốc cho Trương Lân.
Trương Lân cầm điếu thuốc vân vê một lúc, không châm lửa, mà ấn điếu thuốc vào ly rượu, giả vờ từ bi nói: “Uống ly rượu này đi, uống xong chuyện cậu bắt nạt Lâm Y coi như kết thúc.”
Mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía ly rượu đó.
Thẩm Tinh Trác lạnh lùng nói: “Lục Nhiên, cậu dám uống thử xem.”
Lục Nhiên cắt đứt lời của hắn.
Trong sự tĩnh lặng, cậu như một đứa trẻ ngoan đứng dậy hỏi: “Thẩm Tinh Nhiễm chỉ nói với anh rằng tôi bắt nạt Lâm Y, thế có nói cho anh biết tôi đã làm thế nào không?”
Khi Lục Nhiên nói ra câu đó.
Những người từng có mặt trong phòng bao ngày hôm đó, vẻ mặt đều trở nên rất kỳ lạ.
Thẩm Tinh Trác vừa chuẩn bị đi lên hất đổ ly rượu cũng cứng đờ, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước.
Chỉ có Trương Lân hoàn toàn không hiểu gì cả.
Gã bị Lục Nhiên hỏi đến ngẩn ra.
Thực ra gã cũng hơi bối rối.
Khi Thẩm Tinh Nhiễm nói cũng không rõ ràng.
Gã từng đi hỏi Lâm Y thì Lâm Y khóc lóc ôm mặt khóc chạy mất.
Đi hỏi những người khác cũng không biết tại sao, miệng tất cả bọn họ như dính keo, không ai nói ra.
Lúc này bị Lục Nhiên hỏi ngược lại.
Trương Lân cảm thấy hơi xấu hổ, định nói:《Tôi mặc kệ cậu làm gì tóm lại cứ uống hết rượu đi là được.》