Người phụ nữ bị cậu chọc cười hỏi: “Thế cậu chuẩn bị biểu diễn gì?”

“Chưa nghĩ ra nữa hay là kể một câu chuyện nhé?” Lục Nhiên cười đáp.

Thẩm phu nhân buổi trưa không ăn ngon, buổi chiều cũng không ngủ được. Chỉ cần bà nhắm mặt lại, trong đầu toàn là cảnh người giúp việc chạy vào nói Lục Nhiên lại gây chuyện gì đó.

Bà trằn trọc thật lâu, mới kiệt sức xuống lầu. Vừa đặt chân xuống tầng một, bà đã nghe thấy tiếng người giúp việc.

“Phu…phu nhân! Lục Nhiên lại ở bên ngoài nói chuyện với người khác nữa rồi!!”

“Ồ”

Thẩm phu nhân đã tương đối bình tĩnh. Chuyện trong dự đoán đã phát sinh, tâm tình của bà không hề dao động nữa. Giọng bà bình thản hỏi: “Nó nói chuyện với ai?”

Người giúp việc cố gắng hết sức miêu tả: “Nói chuyện với các phu nhân ở trong khu, không biết vì sao mấy người ấy đều tụ tập trước cửa nhà chúng ta rồi!”

“Ồ, nói chuyện gì?” Thẩm phu nhân mặt không cảm xúc nhận ly hồng trà vừa pha xong.

“Là kể chuyện, kể về…” Người giúp việc nhìn sắc mặt Thẩm phu nhân hai lần, mới trả lời: “Chuyện kể về thiếu niên bị lạc sau khi về nhà thì bị chiếm đoạt tên tuổi và thân phận.”

“Ồ.”

Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà, trà vừa vào cổ họng, đột nhiên ý thức được người trước mặt đang nói cái gì lập tức bị sặc..

Thẩm phu nhân nắm chặt cánh tay của người giúp việc, khóe mắt như muốn nứt ra: “Cô vừa nói gì?”

Trên cầu thang, Thẩm Tinh Nhiễm đứng như bị rơi vào hầm băng.

Thẩm phu nhân làm đổ trà.

“Không, không thể tiếp tục như vậy được, nhanh lên! Gọi điện cho quản lý khu dân cư ngay!”

Thẩm Tinh Nhiễm cũng cùng suy nghĩ đó.

Đúng vậy, không thể tiếp tục như vậy nữa.

*

Ngoài cửa lớn nhà họ Thẩm.

Lục Nhiên còn ngẩng mặt kể chuyện cho người khác nghe.

Nhưng khán giả từ một người biến thành vài người.

Hiện tại là thời gian rảnh rỗi, câu chuyện Lục Nhiên kể lại rất cuốn hút. Nội dung vừa nghiêm túc vừa hơi lố bịch, khiến người ta không khỏi muốn nghe tiếp để xem nó còn có thể lố bịch đến mức nào.

Hơn nữa, bộ dạng Lục Nhiên thật ra rất dễ mến.

Lúc ngồi dưới đất ngửa mặt lên, nhìn sao cũng thấy rất ngoan ngoãn.

Hồi nhỏ cậu cũng vậy. Chẳng qua lúc mới cứu từ cơn lũ lên, thân thể còn chưa hồi phục nên cô nhi viện không sắp xếp người nhận nuôi.

Chờ thân thể cậu khá hơn, cũng đến tuổi đi học.

Tuổi càng lớn, việc tìm người nhận nuôi trở nên khó khăn.

Lục Nhiên cũng không ngờ, mình luôn được người khác yêu thích nhưng sau khi đến nhà họ Thẩm thì thở thôi cũng làm người nhà họ Thẩm khó chịu.

Lúc này có người nhịn không được hỏi: ( truyện trên app tyt )

“Rồi sau đó thì sao? Bị đẩy vào hồ nước, cha mẹ cậu ấy không nhận ra đứa con nuôi làm sai sao?”

Lục Nhiên lắc đầu với bọn họ: “Thiên vị không có lý do, cha mẹ cảm thấy là cậu ấy đứng quá gần hồ nước, cản đường con nuôi.

“Aizz......”

“Sao lại như vậy?”

Xung quanh phát ra tiếng la ó phản đối.

“Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó, đứa trẻ bị lạc nhận ra cha mẹ sẽ không bao giờ yêu thương mình, nên rời khỏi nhà.” Lục Nhiên cười nói: “Rồi ở bên ngoài trải qua cuộc sống tự do tự tại.”

Đây cũng coi như là một kết cục tốt.

Quá lâm ly bi đát nên mấy bà nội trợ không kìm được mà buông lời chửi rủa: “Cái thể loại cha mẹ gì vậy? Thiên vị con nuôi thì thôi, con ruột vất vả lắm mới tìm về cũng không yêu thương, chẳng lẽ họ không biết đau lòng?”

Lục Nhiên cười không nói gì.

Kiếp trước, cậu  chưa bao giờ nói chuyện này với người ngoài.

Bởi vì cậu nhận thấy Thẩm phu nhân và những người khác không thích cậu đề cập đến những chuyện này, cộng với việc bản thân cũng không thể đối mặt, nhắc đến luôn cảm thấy đau đớn và xấu hổ.

Lúc cậu bị nhà họ Thẩm giam cầm, cậu cũng thường xuyên tự hỏi bản thân sao chỗ nào cũng thua kém Thẩm Tinh Nhiễm.

Bây giờ nếu có ai dám nói như vậy với Lục Nhiên, chắc chắn cậu sẽ chửi vài câu.

Nhóm người nghe chuyện vẫn chưa tản đi.

Có người nghĩ theo câu chuyện, không nhịn được nói thêm: “Đây là chuyện, nhưng nếu là thực tế… gia đình tôi mà như thế thì dù có tốn bao nhiêu thời gian công sức cũng sẽ tìm người về.”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn người đang nói.

Mấy vị phu nhân tán gẫu cùng một chỗ cũng ngầm hiểu mà liếc mắt nhìn nhau.

Lục Nhiên hỏi: “Tại sao phải tìm về?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cậu còn quá trẻ, đời trước cũng không trải qua được bao nhiêu, lúc này gặp được những người có kinh nghiệm, đương nhiên phải hỏi thử.

Mấy quý bà sửng sốt trước câu hỏi của cậu.

Tiếp theo liền cười, lập lờ nước đôi trả lời: “Sao có thể để lưu lạc bên ngoài được, nói gì nói cũng là người trong gia đình. Sau này còn ảnh hưởng đến việc phân chia tài sản và nhiều vấn đề khác nữa…”

Lục Nhiên chớp mắt suy nghĩ.

Mấy người đang trò chuyện.

Cách đó không xa, hai bảo vệ mặc đồng phục đi tới.

Họ cầm dùi cui, vẻ mặt nghiêm trọng..

Đến khi đến gần, Lục Nhiên nhìn thấy sách giáo khoa bài tập và cặp sách trên túi ngủ, nhất thời ngẩn ra.

Hai người liếc nhau. Họ vừa mới nhận được điện thoại của Thẩm phu nhân, bọn họ còn tưởng rằng là du côn lưu manh gì đó xông vào.

Bây giờ tới tận nơi nhìn — chỉ là một cậu sinh viên trẻ.

Hơn nữa, rõ ràng còn là một sinh viên chăm chỉ, trời đã tối mà vẫn còn làm bài tập.

Huống hồ......

Người ra vào tiểu khu, đều phải trải qua xác nhận của chủ nhà mới được hệ thống ghi nhận cho vào.

Cậu sinh viên này rõ ràng đã được ghi vào hệ thống rồi.

Hai bảo vệ có chút nghi hoặc, nhìn các quý bà đang nói chuyện phiếm với Lục Nhiên, lại nhìn Lục Nhiên, hạ giọng hỏi: “Bạn học, sao cậu lại ở đây?

Lục Nhiên nhìn thấy bảo vệ, nhướng mày.

Thẩm phu nhân gọi bảo vệ đến muộn hơn một chút so với dự đoán của cậu.

“Tôi đang làm bài tập trước cửa nhà của mình.” Lục Nhiên nói.

Bảo vệ lại hỏi: “Vậy… sao không vào trong?”

Lục Nhiên mỉm cười: “Vì bị người trong nhà đuổi ra ngoài, bà ấy còn gọi điện bảo các anh đến đuổi tôi đi mà.”

“Cái này…” bảo vệ nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

“Ai là người trong nhà với anh…. anh đừng có nói hươu nói vượn trước nhà tôi.”

Thẩm phu nhân không kìm chế được, bước ra ngoài.

Khi thấy nhiều người vẫn tụ tập trước cửa nhà mình, Thẩm phu nhân cũng ngẩn ra hai giây.

Nhưng lần này bà kiên quyết, ra lệnh cho các bảo vệ: “Các anh làm việc kiểu gì vậy? Nhanh chóng lôi nó ra ngoài cho tôi.”

Lục Nhiên ngây thơ nhìn bà: “Thẩm phu nhân, sao chúng ta không phải là người một nhà được? Hồi trước không phải đã làm xét nghiệm ADN rồi ư? Hay là bây giờ chúng ta lại làm một lần nữa cho chắc nhé?”

 Thẩm phu nhân nghẹn lời: “Anh…anh chỉ là một người bà con xa thôi, tôi có thể cho vào, cũng có thể đuổi đi!”

Nói xong, Thẩm phu nhân nhận ra ánh mắt của các phu nhân xung quanh nhìn mình đầy ý vị thâm trường.

Người bà con xa….

Trong ‘câu chuyện’ vừa rồi, mẹ ruột cũng giới thiệu đứa con ruột vất vả lắm mới tìm lại được với người ngoài như thế này.

Ban đầu họ chỉ coi đó là một câu chuyện điên rồ.

Bây giờ… mỗi người ở đây đều không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.

Dưới ánh mắt của mọi người Thẩm phu nhân bắt đầu hoảng hốt xấu hổ.

Bảo vệ đã không còn muốn can thiệp vào chuyện này nữa.

Gia tộc lớn thường xuyên xảy ra tranh chấp cãi vã.

Những lúc cãi nhau, họ sẵn sàng muốn đối phương biến mất, lúc tốt thì gắn bó như keo như sơn.

Tóm lại người ngoài không nên can thiệp..

Huống hồ......

Một đại gia tộc, làm khó một sinh viên còn đang đi học.

Quá thiếu phẩm giá.

Bọn hắn cũng không muốn làm chuyện xấu này.

“Phu nhân có chuyện gì thì từ từ nói với con trẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play