Thẩm phu nhân ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tinh Nhiễm như vừa mới tỉnh dậy, đang đi từ trên lầu xuống.
Bây giờ đã không còn sớm nữa.
Lục Nhiên ở bên ngoài đã ăn xong bữa sáng.
Nếu là bình thường, thấy Thẩm Tinh Nhiễm dậy giờ này, Thẩm phu nhân chắc chắn sẽ trêu chọc hắn một câu ‘heo con lười biếng’.
Nhưng hiện tại không hiểu sao tâm tình Thẩm phu nhân có chút vi diệu.
Tối hôm qua bà vì chuyện của Lục Nhiên mà lo lắng đề phòng cả đêm, ngủ không ngon. Mới sáng sớm còn chưa kịp ăn sáng đã phải lao ra ngoài, ‘một mình chiến đấu hăng hái’ với Lục Nhiên.
Thẩm Tinh Nhiễm thì ngược lại.
Xem ra ngủ rất ngon.
Đúng thế tâm trạng của Thẩm Tinh Nhiễm không tệ. Vất vả lắm mới đuổi được Lục Nhiên ra ngoài, hắn cũng chẳng bận tâm Lục Nhiên nằm ngoài cửa hay không.
Nằm nhưng không vào được nhà họ Thẩm, như vậy càng tốt.
Hắn như mọi khi đi đến bàn ăn ngồi xuống. Ăn hai miếng nhìn chén đũa đặt đối diện mới cảm thấy có gì đó không đúng.
“Mẹ...... sao mẹ không ăn sáng?” Thẩm Tinh Nhiễm cẩn thận hỏi.
“Ăn? Tôi đâu có tâm trạng mà ăn?” Thẩm phu nhân bực dọc chỉ ra ngoài: “Con xem, nó ở bên ngoài rất thoải mái.”
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Trần Thịnh và mấy người đang trò chuyện vui vẻ với Lục Nhiên.
Hắn nhất thời cũng sửng sốt, trong lòng cảm thấy đề phòng.
Lục Nhiên từ khi nào mà lại quen biết mấy người này?
Nhưng nghĩ lại, Thẩm Tinh Nhiễm lại an ủi chính mình.
Chỉ là mấy tên lâu la bên cạnh Thẩm Tinh Trác mà thôi, không phải người của đại gia tộc gì, không cần quá bận tâm.
Cơ mà câu nói tiếp theo của Thẩm phu nhân lại làm hắn khó chịu.
“Đang nằm ngoài đó thoải mái lắm! Vừa mới bảo nó vào mà nó không thèm vào.”
Động tác ăn của Thẩm Tinh Nhiễm dừng lại, hắn nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng tức giận hại thân.”
Cả buổi sáng, Lục Nhiên vẫn nằm trước cổng nhà họ Thẩm không nhúc nhích.
Mấy người mời cậu đi chơi, Lục Nhiên từ chối hết.
Tính ra cũng thật trùng hợp, hôm nay là cuối tuần, ngày mai Lục Nhiên không có tiết học, mấy công việc cậu nhận có thể giải quyết trên điện thoại.
Vừa đúng lúc có thể ở lại chơi với nhà họ Thẩm lâu lâu.
Thẩm phu nhân thì sắp bị làm cho phát điên. Bà vốn định ra ngoài vào buổi chiều, nhưng giờ Lục Nhiên nằm chắn ngay trước cổng, xe không thể ra được.
Thẩm phu nhân chỉ còn cách ngồi trong nhà tức tối.
Thẩm Tinh Nhiễm ngược lại muốn đi ra ngoài. Hắn muốn trực tiếp bước qua người Lục Nhiên cũng muốn trào phúng vài câu, nói Lục Nhiên như chó nhà có tang, chỉ có thể nằm trước cửa, không vào được.
Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm biết mình không thể làm vậy. Lục Nhiên không phải là người có thể chịu nghe mấy lời sỉ nhục.
Nếu hắn dám nói Lục Nhiên đương nhiên cũng dám ấn đầu hắn xuống mặt đất trước cửa nhà họ Thẩm mà chà xát.
Giữa chiều, Thẩm Tinh Trác trở về một chuyến.
Hắn định lái xe vào sân, nhưng từ xa đã thấy có người nằm ở cổng, thiếu chút nữa bị hù chết.
Xuống xe nhìn, mới phát hiện là Lục Nhiên.
“Cậu nằm đây làm gì?” Thẩm Tinh Trác không hiểu.
“Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, anh không thấy sao?” Lục Nhiên liếc nhìn một cái, tiếp tục bận rộn trên điện thoại di động.
Thẩm Tinh Trác sửng sốt.
Mấy ngày nay hắn không về nhà, không phải do không có thời gian, mà là đồng thời đối mặt với Thẩm Tinh Nhiễm và Lục Nhiên, tâm trạng hắn hơi phức tạp.
Thẩm Tinh Trác tạm thời không muốn đối mặt với những điều đó.
Nhưng không ngờ, mới trong vài ngày ngắn ngủi, Lục Nhiên lại bị đuổi ra ngoài.
“Cho nên cậu nằm ở đây?”Thẩm Tinh Trác dở khóc dở cười.
Hắn hiểu tính cách của Thẩm phu nhân, biết lúc này bà nhất định bị Lục Nhiên làm cho tức giận lắm mà không thể làm gì được.
Lục Nhiên nhìn di động không để ý đến hắn.
Đại Hoàng vùi ở một góc túi ngủ, ngoan ngoãn nằm ở đó.
Thẩm Tinh Trác đưa tay muốn sờ con chó.
Lục Nhiên liếc mắt cảnh cáo, không nói gì cả nhưng sự đề phòng trong mắt lẫn ý muốn ngăn cản cực kỳ rõ ràng.
Thẩm Tinh Trác dừng lại động tác, rồi thu tay lại, hỏi: “Cậu ở đây? Lỡ như trời mưa thì sao?
Lục Nhiên vỗ vỗ va li hành lý: “Tôi chuẩn bị lều rồi.” ( truyện trên app tyt )
Thẩm Tinh Trác trầm mặc.
Thẩm phu nhân có biết Lục Nhiên chuẩn bị kỹ đến vậy không?
Thẩm Tinh Trác ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự — không thấy gì cả.
Do dự hai giây, Thẩm Tinh Trác hỏi: “Có muốn đến chỗ tôi ở không?”
Lục Nhiên ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, cười như không cười nhìn về phía Thẩm Tinh Trác, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thẩm Tinh Nhiễm có biết anh mình tốt bụng đến mức mời tôi không?”
Trong nháy mắt Thẩm Tinh Trác cảm giác mặt mình đau rát như là bị lời này tát mạnh vào mặt.
Hắn muốn nói: 《Tôi cũng là anh của cậu mà.》
Nhưng không biết tại sao, câu nói này không thể thốt ra, cũng yếu ớt đến mức không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
Hơn nữa... trong thâm tâm hắn lại có cảm giác xấu hổ khi phản bội Thẩm Tinh Nhiễm.
Cuối cùng, Thẩm Tinh Trác chỉ ném một câu: “Không đến thì thôi.”
Nói xong lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Lục Nhiên: “Đừng ở đây cản đường, tôi muốn lái xe vào.”
Nhìn chằm chằm bánh xe trước mắt, mắt Lục Nhiên trầm xuống, nhưng không nhúc nhích.
Cậu nằm thẳng xuống đất.
Hai tay giao nhau, đặt ở bụng. Phi thường an tường mà nói một câu: “Không sao đâu, anh có thể cán qua người tôi, tôi không phiền đâu.”
Thẩm Tinh Trác: “......” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kết quả trở về nhà một chuyến, ngay cả cửa cũng không dám vào, vừa mắng vừa lùi xe ra ngoài.
*
Ở trong nhà,
Thẩm Tinh Nhiễm cùng Thẩm phu nhân cũng phát hiện Thẩm Tinh Trác đã tới.
Thẩm Tinh Nhiễm đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn Thẩm Tinh Trác tới, lại nhìn Thẩm Tinh Trác ngồi xổm xuống nói vài câu với Lục Nhiên.
Cuối cùng nhìn Thẩm Tinh Trác tức giận rời đi.
Mắt thấy Thẩm phu nhân lại gần.
Thẩm Tinh Nhiễm lập tức vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: “Hú hồn, may mà anh ấy thấy người, nếu không thì nếu anh ấy trực tiếp lái xe vào…”
“Đừng đừng!” Thẩm phu nhân nghĩ đến cảnh tượng kia, nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực.
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn về phía Thẩm phu nhân, cho rằng Thẩm phu nhân đang đau lòng Lục Nhiên.
Lại nghe Thẩm phu nhân nhỏ giọng nói: “Ở trước cửa nhà chúng ta xảy ra chuyện, khó coi lắm.”
Một cảm giác khó chịu chợt dâng lên trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm.
Rõ ràng là nên cao hứng, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy không vui nổi.
*
Gần đến xế chiều, ánh mặt trời dịu đi..
Các phu nhân giàu có trong khu bắt đầu thời gian hoạt động bên ngoài.
Có tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, có người cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài, còn có người dắt cháu nhỏ đi dạo.
Khu biệt thự này, khoảng cách giữa hộ gia đình tuy rằng rất lớn, nhưng cũng có vài con đường chung.
Chẳng bao lâu sau, có người đi qua cổng nhà họ Thẩm.
Thấy Lục Nhiên nằm trên túi ngủ, ai nấy đều ngẩn người trong giây lát.
Có một người tốt bụng, thấy tuổi cậu không lớn, bên cạnh còn để cặp sách, trên túi ngủ thậm chí còn bày mấy phần bài tập.
Không nhịn được tới hỏi vài câu: “Bạn học, cậu là sinh viên đại học Y gần đây hả?”
Lục Nhiên luôn có thái độ tốt với người có ý tốt, ngẩng đầu khỏi đống bài tập, ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu từ trong đống bài tập ngẩng đầu, ngoan ngoãn gật đầu.
Người phụ nữ trước mặt rất dịu dàng, mỉm cười với cậu: “Hồi đó tôi cũng là sinh viên trường Y, sao cậu lại ở đây không về nhà?”
“Chào đàn chị.” Lục Nhiên ngồi dậy khỏi túi ngủ, chỉ chỉ cửa lớn nhà họ Thẩm sau lưng: “Đây là nhà tôi mà.”
Hai chữ ‘đàn chị’ của Lục Nhiên khiến vẻ mặt bà dịu dàng hơn một chút.
Lục Nhiên gọi một tiếng học tỷ khiến sắc mặt cô dịu dàng hơn một chút.
“Vậy sao cậu không vào nhà?”
Lục Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Cuối tuần tôi ở bên ngoài, làm nghệ sĩ lang thang.”