Không ngờ một người hung dữ như Lục Nhiên lại có thể hào phóng như vậy.
Trần Thịnh học theo cách của Lục Nhiên, cắn một miếng bánh bao lớn.
Bánh bao nóng hổi ngọt mềm mại kết hợp với dưa cải giòn.
Hương vị của dưa cải nở tung trên đầu lưỡi, làm cho bánh bao có hương vị khác biệt.
Không tinh tế bằng những món Trần Thịnh đã ăn trước đây.
Nhưng không biết sao lại mang đến cảm giác thỏa mãn đến hạnh phúc.
Lục Nhiên nhìn vị thiếu gia nhà họ Trần này như nhìn kẻ ngốc.
Đại thiếu gia này chưa bao giờ ăn thực phẩm tinh bột cao trộn với hương liệu à?
“Ngon không?” Lục Nhiên hỏi.
Trần Thịnh gật đầu, đưa ngón tay cái lên.
“Ừ, một cái bánh bao giá một trăm tệ, thức ăn chó và dưa cải được tặng kèm, tiền chuyển vào tài khoản Alipay của tôi.”
(*Tầm 360k )
Lục Nhiên đưa ra mã QR Alipay ra.
Trần Thịnh vừa khen Lục Nhiên hào phóng: “……”
Một cái bánh bao giá một trăm tệ.
Sao không đi cướp luôn cho nhanh!
Dù hắn không nắm được giá cả, nhưng cũng biết đây đang xem hắn như chuối mà chém. Dù gì hắn đã ăn đồ của người ta, hơn nữa cũng hơi ngại dâm uy của đối phương….
Trần Thịnh chuyển một trăm tệ.
Ăn xong bánh bao, Trần Thịnh ngẩng đầu lên — thấy một người quen khác.
Hăn vẫy tay như điên: “Đại Sấm!!!”
Người tên Đại Sấm đến gần, thấy Lục Nhiên nằm trên đất cũng ngạc nhiên không kém.
Khi Lục Nhiên dùng chổi chà toilet đâm người khác, hắn cũng có mặt.
Vì vậy khi nhìn thấy Lục Nhiên, ngay lập tức xoay người theo bản năng cuối cùng vẫn cứng rắn dừng lại.
Trần Thịnh không nói gì.
Chờ Đại Sấm nhìn Lục Nhiên cắn một miếng bánh bao lớn, phồng má nhai như một con sóc, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Quả nhiên không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn khi nhìn Lục Nhiên mukbang.
Trần Thịnh tận mắt nhìn Đại Sấm không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Hắn chỉ chỉ vào bánh bao trong tay Lục Nhiên bắt đầu Amway: “Bánh bao Lục ca của chúng ta mua cực kỳ thơm và ngon đấy.”
Không thể để một mình hắn bị hố.
Có thể chém thêm được ai thì cứ chém.
Đại Sấm khịt mũi khinh thường, nhấc chân muốn đi, quay mặt nhìn thấy Lục Nhiên lại cắn thêm một miếng.
Giữa chiếc bánh bao trắng tinh, dưa cải màu đỏ trông thật hấp dẫn.
Vài phút sau, tài khoản Alipay của Lục Nhiên lại nhận được ba trăm năm mươi ngàn.
Lục Nhiên ngồi trên túi ngủ trầm tư. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tại sao cậu phải đi làm công, ở chỗ này bán bánh bao không tốt hơn sao?
*
Nhà họ Thẩm.
Thẩm phu nhân nhìn một bàn điểm tâm nuốt không nổi.
Bà vừa ăn, vừa suy nghĩ, liệu có nên dọn dẹp nhà kho ở ngoài để Lục Nhiên vào ở hay không.
Nhưng nghĩ nghĩ một lát, bà lại thấy như vậy quá tiện nghi cho Lục Nhiên.
Nên để tự nó dọn dẹp thì hơn.
Quyết định xong, Thẩm phu nhân lấy lại bình tĩnh, động tác cũng trở nên nhàn nhã hơn. Chuẩn bị Lục Nhiên ở ngoài phơi thêm một chút nữa.
Thẩm phu nhân múc một thìa súp hải sản vào miệng, thìa mới chạm chạm vào miệng, thì thấy người giúp việc bên ngoài bất ngờ chạy vào.
“Bà chủ ơi, không xong rồi! Lục Nhiên đang ở ngoài trò chuyện với thiếu gia nhà họ Trần!”
Thẩm phu nhân phun ngay thìa súp ra ngoài. Bà vội vàng lau miệng, hỏi: “Ai?”
“Chính là cậu thiếu gia nhà họ Trần ở bên cạnh mình đó!”
Thẩm phu nhân không thể tin được.
“Nó nằm ngoài đó còn dám nói chuyện với người khác hả?”
Người giúp việc gật đầu.
Thẩm phu nhân lại nôn nóng lo lắng.
Thiếu gia nhà họ Trần thì không nói làm gì, nhưng bà biết bà chủ nhà họ Trần là người miệng rộng.
Nếu bà ấy biết, cả cái giới nhà giàu ở thành phố này cũng sẽ biết.
Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, người giúp việc lại nhìn về phía sau, nói: “Thiếu gia nhà họ Triệu cũng đến rồi!”
Thẩm phu nhân quay đầu, đúng lúc thấy Lục Nhiên đưa bánh bao cho Triệu Sấm.
Không hiểu sao, người cao lớn, mạnh mẽ như Triệu Sấm, một mình Triệu Sấm có thể đánh bay hai Lục Nhiên, lại vô cùng cung kính.
Hai tay nhận lấy bánh bao không nói, còn khách khí nói tiếng cám ơn Lục Nhiên.
Thẩm phu nhân cảm thấy thế giới này đầy huyền huyễn.
Không thể tiếp tục như thế này nữa.
Bà vội vàng sửa sang quần áo, điều chỉnh tâm trạng, đi ra ngoài cửa lớn biệt thự với bộ dáng bình tâm hòa khí như thường lệ.
Thấy bên cạnh Lục Nhiên đã có ba bốn người tụ tập.
Ngoài Trần Thịnh và Triệu Sấm, còn có hai thiếu gia nhà giàu khác đang ngồi xổm, đầu gần sát nhau, nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên còn ngáp một cái, thờ ơ nói: “Chỉ còn cái này thôi, hai trăm tệ. Hai người PK xem ai lấy hoặc mỗi người một nửa cũng được.” ( truyện trên app T Y T )
(*tầm 700k )
Hai người ngồi xổm lập tức bắt đầu chơi kéo búa bao.
Tất nhiên không phải tất cả các phú nhị đại đều là kẻ ngốc.
Người đứng bên ngoài rất bình tĩnh. Hắn không mua bánh bao hai trăm tệ trong tay Lục Nhiên, mà đi đến siêu thị gần đó mua hai cái bánh bao giá năm tệ một cái, cộng thêm một gói dưa cải chua giá hai tệ.
(*Tầm 17k với 7k)
Nhưng khi hắn tự kẹp dưa cải vào bánh bao, cắn một miếng — ngẩn tò te trong hai giây.
Người này nhìn vào bánh bao trong tay mình, rồi nhìn Lục Nhiên đang ăn bánh bao, quay đầu hỏi Trần Thịnh đứng bên cạnh: “Tại sao… tôi cảm thấy bánh bao của tôi không ngon bằng của cậu ta?”
Trần Thịnh liếc đối phương một cái: “Cậu có biết cái quái gì đâu, đó là bánh bao một trăm tệ đó.”
Thẩm phu nhân nhìn cảnh tượng này, trợn mắt há hốc mồm..
Bà vừa cảm thấy kỳ lạ, không biết Lục Nhiên thân thiết với những thiếu gia nhà giàu như vậy từ khi nào?
Còn lừa được người ta đến nỗi quay cuồng.
Vừa cảm thấy rất xấu hổ.
Bán hàng ngay trước cửa nhà họ Thẩm? Hơn nữa lại là bánh bao trắng bình thường ở đâu cũng có.
Nhưng Thẩm phu nhân vẫn nhớ đây là trước mặt người ngoài, trên mặt lập tức treo nụ cười hòa nhã, bước tới, làm bộ nhiệt tình nói: “Sao mọi người lại đứng ở đây hết vậy?
Nói xong như thể mới phát hiện Lục Nhiên đang nằm trên đất, bà ngạc nhiên nói: “Ôi, sao con lại ngủ ở đây, vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nói xong, không đợi Lục Nhiên trả lời, Thẩm phu nhân lại mỉm cười với mấy người trước mặt: ““Không biết giận dỗi cái gì, mấy vị thứ lỗi.”
Dù bà giả vờ tốt đến đâu, ai ngờ người nằm trên đất hoàn toàn không chịu nể mặt.
Lục Nhiên thu gọn túi nilon trong tay, ngẩng đầu nhìn bà nói: “Giận dỗi gì chứ, không phải bà đuổi tôi ra ngoài ư?
Thẩm phu nhân: “……”
Mặt bà sượng trân, đỏ tới tận mang tai, thúc giục: “Con…con nói bậy gì vậy, mau thu dọn đồ đạc vào nhà đi.”
“Thôi bỏ đi.” Lục Nhiên nằm trên đất không nhúc nhích: “Tôi ở đây rất tốt, không khí trong lành, còn có người nói chuyện.”
Hơn nữa còn có thể kiếm tiền.
“Vào ở nói không chừng vừa mở mắt, đuổi ra ngoài cùng hành lý luôn, giờ tôi tiết kiệm luôn một bước, như này không tốt hơn sao?”
Mấy người đứng bên ngoài nghe thế ngẩn người.
Không ngờ nhà họ Thẩm náo loạn đến độ không cần mặt mũi luôn.
Cho dù Thẩm phu nhân có tu dưỡng tốt đến đâu, lúc này cũng bị Lục Nhiên chọc cho bùng nổ.
“Anh!” Bà không thể giữ nổi nụ cười, chỉ tay vào Lục Nhiên: “Được! Vậy anh cứ ở ngoài này đi!”
Nói xong, bà tức giận quay về biệt thự.
Sau khi vào nhà uống một ly nước để bình tĩnh lại, Thẩm phu nhân lại cảm thấy hối hận.
Không nên nổi giận trước mặt người ngoài nếu bị truyền ra ngoài, ngày mai khi các quý bà có tụ tập, bà sẽ trở thành đề tài bàn tán?
Thẩm phu nhân lại bắt đầu lo lắng.
Không lâu sau, trên cầu thang truyền đến tiếng động.