Mục đích đó không gì khác ngoài lợi ích, chắc chắn cậu có thứ mà nhà họ Thẩm muốn.
Chưa làm rõ chuyện này, Lục Nhiên biết dù mình đi đâu chăng nữa cũng chẳng ích gì.
Thẩm phu nhân lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Một lúc sau, hỏi: “Nó còn ở ngoài chưa đi sao?”
Người giúp việc lắc đầu.
Thẩm phu nhân mắng thầm, bữa tối cũng không ăn nổi.
Chờ đến tối, ánh sáng màn hình điện thoại bên ngoài cuối cùng tắt.
Thẩm phu nhân trong lòng dâng lên chút hy vọng, vội vã hỏi người giúp việc: “Nhanh, đi xem nó đã đi chưa?”
Chẳng bao lâu sau, người giúp việc trở lại, làm tiêu tan hy vọng của bà.
“Phu nhân, không chỉ cậu ấy chưa đi… mà còn đã ngủ say rồi.”
Thẩm phu nhân ôm ngực ngồi xuống.
“Ông! Ông đi…” bà chỉ tay vào người giúp việc: “Tìm hai người nữa khiêng nó đi xa một chút!”
Vừa dứt lời thấy người giúp việc ra ngoài, bà lại vội vã la lên: “Quay lại, quay lại, quay lại!”
Không thể như vậy.
Lục Nhiên đánh trống mở nhạc suốt cả đêm nếu thật sự đánh thức người dậy, không biết nó sẽ làm ầm ĩ đến cỡ nào đến nữa.
Sáng hôm sau, cả khu dân cư này đều sẽ biết chuyện cười nhà bà.
Thẩm Tinh Nhiễm lúc này cũng chạy lại an ủi: “Mẹ, có lẽ anh ấy chỉ đang dọa dẫm mẹ thôi. Làm gì có chuyện thật sự ngủ một đêm ngoài trời, tối nay chắc chắn sẽ tìm chỗ khác ngủ.”
Nói xong, hắn quan sát sắc mặt của Thẩm phu nhân, cố tình nói: “Nếu không… mẹ, mẹ nhượng bộ một chút, cho anh ấy vào nhà đi.”
Quả nhiên sau khi Thẩm Tinh Nhiễm nói như vậy, Thẩm phu nhân lập tức xụ mặt: “Không đời nào!”
“Mẹ không tin nó có thể nằm bên ngoài cả một đêm được!”
Nói xong, không để ý đến Lục Nhiên, quay lưng lên tầng hai.
Thẩm Tinh Nhiễm ở sau cười thầm.
Dù nói vậy, Thẩm phu nhân cả đêm cũng không ngủ yên.
Trong đầu bà lúc thì nghĩ đến việc Lục Nhiên mở nhạc nửa đêm, lúc thì nghĩ đến việc Lục Nhiên cầm túi ngủ nhảy vào, hét lớn: “Surprise!!!”
Sáng dậy, đầu óc bà như nhồi bột.
Ngủ mà chẳng bằng không ngủ.
Thẩm phu nhân vừa mở mắt, chưa rửa mặt, chưa thay đồ ngủ, đã vội vàng chạy xuống lầu. Bà kéo tay một người giúp việc hỏi: “Tối qua nó đi chưa? Đi lúc nào?”
Nhìn thấy người giúp việc mặt khó xử, trong lòng Thẩm phu nhân liền cảm thấy bất an.
Rất nhanh đã nghe thấy người giúp việc nói: “Thiếu gia Lục không đi, cậu ấy còn gọi đồ ăn mang về…”
Mắt Thẩm phu nhân tối sầm.
Gọi đồ ăn ship về? Nó còn dám gọi đồ ăn ship về?
Có phải định ở lại đến khi trời sáng không?
“Nó ăn cái gì?” Thẩm phu nhân giữ chặt người giúp việc tiếp tục hỏi.
Người giúp việc nhìn bà một cái: “À… bánh bao, kèm dưa muối?”
“Gì cơ?” Thẩm phu nhân hét lên: “Nó ăn… ăn thứ này trước cửa nhà họ Thẩm?”
Thẩm phu nhân mơ hồ cảm thấy mình hình như mình đã làm một việc sai lầm.
Nhưng giờ bà lại không thể hạ thấp mặt mũi để cho Lục Nhiên vào nhà được.
Mà Lục Nhiên đã đi vào nhà vệ sinh công cộng gần đó để vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi. Cậu tựa nửa người trên túi ngủ, lưng dựa vào vali của mình.
Lục Nhiên như một phiên bản Ge You nằm bẹp.
(*一葛优瘫 bắt nguồn từ một hình ảnh của nhân vật do Ge You đóng trong bộ phim sitcom Tôi yêu gia đình ở Trung, là một kẻ bế tắc, thường nằm ườn trên ghế sofa tại nhà của các nhân vật chính. Sau này cụm từ “tang ping” – nghĩa đen là nằm bẹp, nổi lên nhằm chỉ thái độ sống thụ động của nhiều thế hệ trong xã hội.)
Cậu thuần thục tách bánh bao trắng ra.
Rồi cắn túi dưa cải, xé mở một góc, cho dưa cải vào trong bánh bao — há to miệng, cắn một miếng thật lớn, híp mắt lại nhai.
Rõ ràng chỉ là bánh bao trắng hấp bình thường.
Ấy thế mà cậu ăn như thể nó là một món ngon ở nhà hàng năm michelin, ngay cả cái cảm giác trắng mềm của bánh bao cũng trở nên hấp dẫn vô cùng.
Trần Thịnh vừa mới dắt chó ra khỏi nhà đi dạo.
Chưa đi được bao xa, đã thấy cảnh tượng này.
Hắn với con chó husky của mình không hiểu sao dừng lại, cùng nhìn chằm chằm vào bánh bao trong tay Lục Nhiên — chảy nước miếng.
Cứ như vậy nhìn Lục Nhiên từng miếng một ăn hết một cái bánh bao lớn.
Trong lúc đó còn thỉnh thoảng hút một ngụm sữa đậu nành.
Trần Thịnh chỉ cảm thấy bụng mình kêu ọt ọt.
Rõ ràng trước khi ra ngoài hắn đã ăn sáng rồi.
Nhưng tiểu long bao và cháo tôm do đầu bếp nhà chuẩn bị, nhìn kiểu nào cũng không ngon bằng cái bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Con husky bên cạnh hiển nhiên cũng nghĩ vậy, không hề báo trước kéo Trần Thịnh chạy như điên.
Sau đó, bất thình lình dừng ngay trước cổng nhà họ Thẩm, ngồi xuống vẫy đuôi nhiệt tình nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là người quen, đưa tay xé một miếng bánh bao đưa vào miệng husky.
Husky vẫy đuôi còn nhiệt tình hơn nữa.
Trần Thịnh: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đây có phải là con chó mà trước khi ra khỏi cửa còn nhìn chậu cơm chó của mình mà chê ỏng chê eo không?
“Chào buổi sáng.” Lục Nhiên nằm ở cổng nhà họ Thẩm, ngẩng đầu nhàn nhã chào hỏi.
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Trần Thịnh lúng túng cười lại.
Nụ cười chứa đựng sự cung kính.
Ngày hôm đó, Lục Nhiên đã đánh bại Lâm Y, một trận thành danh
Bây giờ trong vòng tròn nhỏ của họ, Lục Nhiên đã thành chiến thần cùng đẳng cấp với Lữ Bố.
(*Lữ Bố một nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.)
Trần Thịnh đang hoài nghi nhân sinh.
Hắn đã chứng kiến Lục Nhiên cầm chổi cọ toilet đâm vào miệng người khác, lại thấy Lục Nhiên ấn Lâm Y vào trong toilet.
Nhưng hiện tại khi thấy Lục Nhiên ăn lại cảm thấy rất ngon còn..hơi hơi thèm nữa?
Lục Nhiên cũng chẳng quan tâm Trần Thịnh nghĩ gì. Gần đây cậu hình như đang phát triển, ăn một cái bánh bao không đủ no.
Vì vậy lại xé một cái nữa, thêm nốt phần dưa cải còn lại vào trong.
Dưa cải kẹp vào bánh bao ấm nóng, mùi thơm lập tức tỏa ra. ( truyện trên app T Y T )
Con husky ngồi bên cạnh sốt ruột kêu “à úuuuu”.
Lục Nhiên đưa tay đẩy mặt chó ra: “Mày không được ăn cái này, đi ăn cái kia đi.”
Nói xong cậu đổ một ít thức ăn cho chó của Đại Hoàng ra.
Husky háo hức ăn thức ăn.
Lục Nhiên cắn một miếng bánh bao lớn, phồng má nhai nhai.
Trần Thịnh nhìn, bụng bất ngờ phát ra tiếng “ọt ọt”.
Hắn vội vàng chuyển đề tài, nhìn bộ dạng kỳ lạ của Lục Nhiên, hỏi: “Anh….anh ở đây làm gì vậy?”
(*Trần Thịnh sợ Lục Nhiên nên gọi bằng anh hoặc Lục ca nha.)
Lục Nhiên chỉ tay vào túi ngủ dưới người: “Ăn sáng trong cảnh màn trời chiếu đất trước cửa nhà mình .”
Trần Thịnh: “……”
Hắn nhìn Lục Nhiên, rồi nhìn cổng nhà họ Thẩm, thầm giơ ngón cái cho Lục Nhiên.
Mẹ nó, hắn thực sự phục Lục Nhiên.
Lục Nhiên xử Lâm Y tại chỗ, bọn hắn đoán già đoán non rằng nhà họ Trương sẽ xử lý Lục Nhiên mà chờ hoài chờ mãi nhưng vẫn không có tin tức gì cả.
Thật sự không phục không được.
Con husky đã ăn hết thức ăn chó trên đất, lè lưỡi đòi thêm.
Lục Nhiên nhìn con chó, rồi ngẩng đầu nhìn chủ của nó.
Chủ của con chó cũng nhìn con chó, rồi dán mắt vào bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Thực sự không nhịn được, Trần Thịnh lắp bắp hỏi: “Cái… cái này ngon không?”
Đường đường là một tiểu thiếu gia của nhà họ Trần, dù kém họ Thẩm một chút nhưng cũng ngang hàng với nhà họ Lâm.
Có món ngon nào hắn chưa từng ăn qua, cơ sao nhìn bánh bao hấp thôi mà lại chảy nước nước miếng?
Nhưng… đúng là…
Trần Thịnh chưa bao giờ ăn bánh bao kẹp dưa cải, mắt trong mong nhìn vào bánh bao trong tay Lục Nhiên.
“Anh có muốn ăn không?” Lục Nhiên hỏi
Trần Thịnh gật đầu như con gà con.
Lục Nhiên quay người lấy trong túi ra một cái bánh bao lớn và một gói dưa cải đưa cho Trần Thịnh.
Còn hướng dẫn Trần Thịnh kẹp dưa cải vào bánh bao như thế nào.
Trần Thịnh sủng thụ nhược kinh.