Buổi trưa,
Thẩm phu nhân nằm ở trên giường đắp mặt nạ, nhắm mắt lại.
Bên tai tự động vang lên: 【Em là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của anh ~】
【hây hây hây hây…đưa tôi một bầu trời xanh….!】
(*bài hát này đây mấy chế套马的汉子 nhạc thảo nguyên nên cũng giật giật không kém .)
Thẩm phu nhân: “......”
Bà tưởng Lục Nhiên đã về, lao ra ngoài — phát hiện bên ngoài không có ai.
Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Bà sửa lại mặt nạ bị lỏng, quay lại giường, đắp chăn nhắm mắt lại.
Trong đầu lập tức vang lên: 【Ngủ chi tê dại, dậy high thôi anh em ơi!】
Còn kèm theo tiếng Lục Nhiên cầm búa gõ cửa.
Thẩm phu nhân lại lao ra ngoài — Hành lang trống rỗng.
Thẩm phu nhân sắp điên rồi.
Thẩm Tinh Nhiễm từ lầu ba đi xuống, mắt cũng treo quầng thâm đen xì.
Hắn cùng Thẩm phu nhân nắm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ.
Thẩm Tinh Nhiễm hỏi: “Mẹ, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
Câu hỏi chân thành từ đáy lòng không hề có vị trà.
Hắn thật sự bị Lục Nhiên làm đến mức khủng hoảng.
Không nghĩ tới lầu ba yên tĩnh nhất nhưng mà cách âm trong tay Lục Nhiên cũng giống như tờ giấy.
Hai mẹ con ngồi trên sô pha.
Nghĩ lại mới nhớ ra, sô pha này cũng từng bị Lục Nhiên nhảy nhót tưng bừng rồi.
Thẩm phu nhân vẻ mặt suy sụp: “Nó thật sự là con ruột của mẹ sao?”
Nếu như thường ngày, Thẩm Tinh Nhiễm nghe được những lời này, nhất định trong lòng sẽ thầm sảng khoái.
Nhưng hiện tại hắn ngay cả sức vui vẻ cũng không có, chỉ nhắc nhở Thẩm phu nhân một câu: “Không thể cứ tiếp tục như vậy được!”
Thẩm phu nhân cũng bắt đầu ngẫm lại, đáng lẽ bà không nên dùng chiêu này với Lục Nhiên.
Thứ nhất, bà không thể chịu nổi Lục Nhiên, thứ hai bà không thể vô liêm sỉ như Lục Nhiên.
Thẩm phu nhân thực sự sợ hãi.
Bất kể là lần trước ở nhà ăn hay nửa đêm nhảy nhót điên cuồng, Lục Nhiên đều dùng phương pháp giết địch một ngàn tự hại tám trăm.
Mà còn không thèm để ý đến tự hại đến tám trăm kia nữa, đôi khi có cảm giác như Lục Nhiên không buồn quan tâm đến mạng sống, khiến người khác phải e dè..
Thẩm phu nhân trầm tư một hồi, trầm mặt nói: “Không thể tiếp tục như vậy nữa.”
*
Lúc chạng vạng, Lục Nhiên trở lại nhà họ Thẩm như thường lệ.
Nhưng lần này, cậu không thể vào nhà được. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Không thấy Thẩm phu nhân với Thẩm Tinh Nhiễm trước cửa chỉ có một người giúp việc.
Trong tay người nọ xách cái vali đơn sơ của Lục Nhiên.
Ánh mắt nhìn Lục Nhiên có chút đồng tình: “Lục thiếu gia, đây là toàn bộ đồ của ngài, phu nhân mời ngài rời đi.”
Lục Nhiên nhướng mày, nhìn về phía phòng khách của biệt thự, không nói gì.
Cậu không làm ầm ĩ, cũng không gây khó dễ cho người hầu trước mặt, chỉ im lặng nhận lấy vali.
Quay lưng rời khỏi cổng nhà họ Thẩm.
Người giúp việc nhìn bóng lưng Lục Nhiên, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thổn thức.
Bởi vì thái độ của người Thẩm gia, ấn tượng của bọn họ đối với Lục Nhiên đột nhiên xuất hiện cũng không tốt lắm.
Nhưng công bằng mà nói, Lục Nhiên không làm gì xấu với họ.
Tuy rằng thường xuyên làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nhưng cậu chưa bao giờ nổi giận với người giúp việc, cũng không hoàn toàn xem thường hay phớt lờ người khác.
Mấy ngày nay Lục Nhiên với Thẩm phu nhân đấu trí, nhưng chưa từng gõ cửa phòng người người giúp việc.
Cho nên tính ra bọn họ ở lầu một, ngược lại là ngủ ngon nhất.
Người giúp việc trở về biệt thự, đi tới bên cạnh Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm, báo cáo: “Phu nhân, tiểu thiếu gia, cậu ấy đã đi rồi.”
Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xả được cơn tức, lộ ra nụ cười mãn nguyện, cười xong lại kích động hỏi: “Thế nào? Lúc nó đi có đau lòng hay khổ sở gì đó không?”
“Có lưu luyến không rời?”
Người giúp việc: “......”
Thật đúng là nhìn không ra.
Nhưng cố kỵ tâm tình Thẩm phu nhân, hắn vẫn gật đầu: “Không nỡ, nhìn biệt thự một hồi lâu!”
Thẩm phu nhân nghe vậy càng cao hứng.
“Hừ.” Bà cầm nĩa xiên một miếng trái cây bỏ vào trong miệng: “Phải cho nó biết ai mới là chủ nhà, cho phép nó vào ở đã là người trong nhà khoan dung rồi, sao còn có thể tùy tiện gây chuyện.”
Nghĩ một hồi, bà lại nói: “Nhà nó thuê trước đây đã trả chưa? Tìm người trông chừng, đừng để người khác cho nó thuê nhà.”
Thẩm Tinh Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Lục Nhiên dẫn theo con chó của mình rời khỏi nhà họ Thẩm, chỉ hai chữ — hả giận.
Mẹ Thẩm đúng là hữu dụng.
Thẩm Tinh Trác kéo dài mãi không xong việc, giờ thì đã được giải quyết rồi, còn đuổi được Lục Nhiên đi nữa.
Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm lập tức mở một chai sâm panh để ăn mừng.
Thẩm Tinh Nhiễm còn giữ hình tượng trên mặt làm bộ lo lắng.
Sâm panh vừa được rót vào ly.
Chưa uống hết một nửa, đột nhiên người giúp việc từ ngoài chạy vào: “Phu nhân! Lục Nhiên lại trở về rồi!”
“Ồ.” Thẩm phu nhân ngạc nhiên: “Nhanh như vậy đã nhận ra sai lầm?”
Bà hỏi: “Nó đã hối hận chưa? Có khóc lóc cầu xin tôi không? Nếu cầu xin chân thành thì dọn dẹp kho bên ngoài cho nó ở cũng được.”
Thẩm Tinh Nhiễm ngạc nhiên, không ngờ Thẩm phu nhân còn cho Lục Nhiên quay lại. ( truyện trên app tyt )
Người giúp việc vội vàng xua tay: “Không không không, cậu ấy.. cậu ấy ngồi ở cổng.”
“Ngồi?” Thẩm phu nhân ngơ ngác.
Người giúp việc lại nhìn ra ngoài, ngạc nhiên: “Cậu ấy… lấy một cái túi ngủ ra, trải ra ngay trước cổng, rồi nằm xuống rồi!”
“Gì cơ!” Thẩm phu nhân sững sờ.
Bà không dám tin vào tai mình, chưa kịp đổi giày, từ phòng khách chạy ra ngoài — Lục Nhiên đã trải xong túi ngủ.
Toàn bộ túi ngủ cực lớn trải ngang qua cổng của biệt thự, ai muốn ra ngoài đều phải bước qua người Lục Nhiên.
Hiện tại, một người và một con chó đã nằm trong cái túi ngủ ấm áp, nghe thấy động tĩnh đang ngước mặt nhìn bà.
Lục Nhiên thậm chí còn nhàn nhã chơi điện thoại.
“Anh đang làm gì vậy?” Thẩm phu nhân hỏi.
“Tôi đang ngủ đó phu nhân.” Lục Nhiên đáp.
“Anh….. anh tại sao lại ngủ ở đây?” Thẩm phu nhân hỏi.
“Tôi ngủ trước cửa nhà mình, có vấn đề gì sao?” Lục Nhiên đáp lại.
Thẩm phu nhân chưa bao giờ thấy người nào đáng sợ như vậy trong đời.
Nó thật sự….dám ngủ ngay cổng.
Không sợ người khác coi mình thành kẻ điên sao!
“Anh không hiểu ý tôi sao? Tôi bảo anh cút đi!” Thẩm phu nhân nổi khùng.
Hét xong, Thẩm phu nhân lại nhớ ra đây là cổng biệt thự.
Cư dân trong khu biệt thự này đều là phi phú tức quý, đi dạo một vòng đều có thể gặp những quý bà quen biết, huống chi còn có đối tác làm ăn của nhà họ Thẩm.
(*Phi phú tức quý:非富即贵 kiểu người không giàu cũng quyền quý.)
Nếu để người khác thấy bà như vậy còn mặt mũi nào nữa?
Lục Nhiên nằm trên gối chơi game.
“Mấy người muốn đưa tôi đến thì đưa đến, muốn tôi đi thì tôi phải đi? Đâu có dễ như vậy?”
Thẩm phu nhân tức giận không thôi, nhìn thấy người qua đường từ xa, liền vội vã vào trong nhà.
Lục Nhiên cười lạnh.
Lúc mới nhận được vali của mình, Lục Nhiên dẫn theo Đại Hoàng, vui mừng đến mức suýt chút nữa bay lên.
Ai muốn ở lại cái nơi xàm xí này.
Cậu ước mình không có bất kì chút quan hệ nào với nhà họ Thẩm nữa là đằng khác.
Nhưng Lục Nhiên vẫn nhớ đến những chuyện mình gặp phải trong kiếp trước.
Cậu rời khỏi nhà họ Thẩm tuy nhiên vẫn bị ép trở lại.
Cậu luôn nghi ngờ, tai nạn xe của mình không phải là ngẫu nhiên, mà đó là một thủ đoạn nhà họ Thẩm dùng để ‘đưa’ cậu về.
Họ một hai buộc cậu trở lại, chắc chắn có mục đích riêng.
Mục đích đó không gì khác ngoài lợi ích, chắc chắn cậu có thứ mà nhà họ Thẩm muốn.