Lục Nhiên nhìn đối phương một cái — “rầm” đóng cửa lại, trở về tiếp tục ngủ. 

Cậu chui vào chăn, vừa định chìm vào giấc mơ thì cửa lại bị gõ. 

Lục Nhiên nằm trên giường im lặng mở mắt.

Trong đôi mắt đen không có sự tức giận khi bị đánh thức, chỉ có sự tĩnh lặng như hồ nước chết.

Cậu vén chăn xuống giường.

Mở cửa, bên ngoài đã đổi một người giúp việc khác.

“Lại có chuyện gì?” Lục Nhiên hỏi.

Người nọ nói: “Phu nhân lại bị đánh thức, xin Lục thiếu gia giữ yên lặng một chút.”

Lục Nhiên đột nhiên nhớ ra kiếp trước hình như cũng có chuyện như vậy hơi muốn cười.

Khoảng thời gian đó Thẩm phu nhân không biết vì sao tinh thần suy nhược, luôn nghe dưới lầu có âm thanh.

Chỉ cần buổi tối vừa vào giấc ngủ, liền cảm thấy do cậu ở dưới  lầu phát ra tiếng tiếng động ồn ào.

Buồn cười ở chỗ, Lục Nhiên còn coi đó là thật.

Tưởng động tác của mình quá lớn, hoặc buổi tối trong lúc ngủ mơ vô tình làm ra tiếng động gì đó. Cậu cẩn thận tận lực giảm nhẹ hết tất cả mọi động tác.

Đi đường thì nhón nhón, đêm ngủ cũng không dám trở mình.

Nhưng Thẩm phu nhân vẫn cảm thấy cậu gây ra tiếng động.

Cuối cùng, bà thậm chí đã phát điên quát tháo cậu, đuổi cậu từ tầng một của người hầu lên đến kho trong sân biệt thự.

Bây giờ nghĩ lại, cậu ở tầng một, bà ta ở tầng hai, làm sao bà có thể bị đánh thức?

Đây đơn giản do nhìn cậu không vừa mắt, bất cứ chuyện phiền lòng nào cũng đổ lên đầu cậu.

Hoặc là đã sớm có kế hoạch muốn đuổi cậu ra ngoài kho trong sân ở.

Lục Nhiên nhìn người giúp việc ngoài cửa, không nói gì, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Đêm nay cậu không ngủ, thức nguyên đêm viết cho xong luận văn luôn, hơn nữa ghi lại tần suất và lực gõ cửa của người giúp việc.

Ngày hôm sau, Lục Nhiên mượn loa di động của bạn học, lại đi mua một cái búa mát xa bằng cao su.

Lúc cậu về nhà, nhiều ngày trôi qua Thẩm phu nhân rốt cuộc cũng ngồi ở sô pha lầu một nói chuyện vui vẻ với Thẩm Tinh Nhiễm.

Hai người nhìn vành mắt thâm quầng trên mặt cậu, như thể hoà một ván, vui vẻ muốn chết.

Lục Nhiên không nói gì, cúi đầu xám xịt trở về phòng mình.

Thẩm phu nhân nháy mắt với Thẩm Tinh Nhiễm: “Xem đi, vẫn phải dạy dỗ một chút mới ngoan.”

Thẩm Tinh Nhiễm ở một bên giả mù sa mưa khuyên nhủ an ủi: “Mẹ...... hay là thôi đi?”

Thẩm phu nhân trực tiếp vẫy tay gọi người giúp việc tới: “Đêm nay tiếp tục, chờ sau nửa đêm hẳn làm, chú ý một chút, đừng ầm ĩ đến lầu hai và lầu ba.”

Buổi tối, đèn trong phòng Lục Nhiên vừa tắt.

Cửa phòng lại bị gõ vang, lý do thoái thác giống như kiếp trước, đề nghị cậu ra nhà kho ở trong sân ở.

Lục Nhiên giả vờ bị phiền đến phát điên.

Đóng cửa lại, kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến sau nửa đêm, người giúp việc đến gõ cửa phòng cậu cường độ đều theo bản năng nhẹ đi.

Khi tầng hai và tầng ba của biệt thự cũng chìm vào giấc ngủ say.

Lục Nhiên mở cửa phòng, cắm thẻ nhớ vào loa cầm tay đã được sạc điện cả ngày.

Toàn bộ biệt thự im ắng, im lìm trong đêm tối.

Đột nhiên, một tiếng vang trực tiếp nổ tung:

“Cắc tùng cắc tùng!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Cắc tùng cắc tùng!”

“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi~”

Lục Nhiên mang thẳng loa leo lên lầu hai, một đường chạy như bay, đi tới trước cửa phòng ngủ Thẩm phu nhân, cầm gậy mát xa gõ loạn..

“Tùng tùng tùng.”

“Cắc tùng cắc tùng!”

“Em là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của anh ~”

Mới vừa ngủ không bao lâu Thẩm phu nhân cùng Trầm Hồng Nguyên đội đầu ổ gà vọt ra ngoài.

Ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Thẩm phu nhân nổi điên rống to: “Hơn nửa đêm anh phát điên gì đó?”

“Phu nhân à, bà không thấy sao? Tôi đang nhảy disco đấy!”

Lục Nhiên vặn âm lượng loa lên mức tối đa, nhảy lên sô pha tầng hai, theo nhịp điệu của âm nhạc.

Cái gậy mát xa trong tay cậu vừa đập bên này một ít, gõ bên kia vài phát.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe “thùng thùng thùng”  và “tùng các tùng các” hòa lẫn vào nhau.

Thẩm phu nhân nhìn cảnh tượng này mà người dại ra.

Bà tự xưng là tiểu thư khuê các, không bao giờ nghĩ rằng có người nửa đêm chạy đến cửa phòng người khác để nhảy disco.

Lục Nhiên happy, cười nói: “Không phải nói tôi tạo ra tiếng ồn sao? Tôi không làm mấy người chết ngợp thì sao mà được.”

“Không muốn tôi ngủ? Được vậy tất cả đừng ngủ nữa!”

Lục Nhiên nhảy xuống khỏi sô pha, dẫn  Đại Hoàng chạy lên lầu ba.

“Cốc cốc cốc” cũng đập cửa phòng Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm mở cửa, thấy Lục Nhiên cầm búa, còn có con chó đáng ghét kia.

Lục Nhiên còn nhìn hắn nở nụ cười thật tươi: “Surprise! Hoan nghênh đến với party đêm nay!

Nói xong Lục Nhiên nắm tóc hắn,  kéo xuống lầu hai.

Lục Nhiên rất tàn nhẫn. Cả một đêm chỉ phát bài Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Mấy người Thẩm phu nhân nằm trên giường, mở mắt đến sáng.

Lần đầu tiên ý thức được cách âm của biệt thự có vẻ cũng không tốt lắm.

Không ai biết âm lượng âm thanh trong tay Lục Nhiên có thể lớn bao nhiêu.

Nói tóm lại, bất cứ khi nào họ quen với âm lượng và nội dung  bài hát dần chìm vào giấc ngủ, âm lượng sẽ đột ngột tăng cao lên.

Nội dung bài hát cũng thay đổi một bài.

Ở giữa còn xen lẫn tiếng gõ cửa bằng gậy mát xa của Lục Nhiên.

Một đêm trôi qua, thần kinh ba người thật sự suy nhược.

Buổi sáng Thẩm phu nhân mang sắc mặt tiều tụy xuống lầu.

Chỉ thấy Lục Nhiên giống như không có việc gì, cười híp mắt chào hỏi bà.

“Phu nhân, lão gia, sắc mặt hai người sao lại kém như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Thẩm phu nhân cùng Trầm Hồng Nguyên thiếu chút nữa tức đến ngất đi.

Thẩm phu nhân chỉ vào Lục Nhiên, tức giận nói: “Anh! Chúng tôi ngủ không ngon là vì ai?

“Bởi vì tôi sao?” Lục Nhiên che ngực mình: “Vậy làm sao bây giờ? Buổi tối tôi thích nhảy nhót hát ca tưng bừng nha! Một ngày không nhảy liền ngủ không yên. Tôi không chỉ thích nhảy nhót, còn trời sinh thô lỗ, nói chuyện hay đi lại âm thanh cực lớn, trong chăn trở mình thì đất rung núi chuyển, ở lầu một nhưng tiếng có thể vang lên đến lầu hai, Thẩm Tinh Nhiễm ở lầu ba sợ tới mức tè ra quần lăn xuống dưới.” ( truyện trên app T Y T )

Thẩm Tinh Nhiễm vừa đi xuống lầu: “......”

Lục Nhiên lo lắng thở dài: “Nếu thật sự nhịn không được, bằng không mấy người dọn ra ngoài nhà kho ở trong sân ở đi?”

Lời nói ra lại bay trở về như boomerang tự đâm vào mình.

Thẩm phu nhân tức đến mức không nói nên lời, tay chỉ miệng cứ “anh..anh” một lúc lâu mà vẫn không nói được thành câu, tức giận quay đầu lên lầu hai.

Lục Nhiên vẫy tay từ xa: “À, đừng quên dọn ra ngoài nhé!”

Thẩm phu nhân đương nhiên sẽ không chuyển đi!

Buổi tối hôm đó, Lục Nhiên lại đổi một bài hát khác.

Cả biệt thự nhà họ Thẩm  đều vang vọng:

Ngủ chi tê dại, dậy high thôi anh em ơi!! 

Ngủ chi tê dại, dậy high thôi anh em ơi!!

(*Bài hát đó đây 睡你麻痹起来嗨 nghe thử đi mấy chế. Bao giựt giựt. Em dịch chế cho nó vần nha, chứ nguyên văn là ngủ tê dại, ngủ hạnh phúc )

Thẩm phu nhân không tin tà, cũng không tin Lục Nhiên sẽ không buồn ngủ!

Thẩm Hồng Nguyên chịu không nổi, buổi tối liền trốn ra ngoài ở lại công ty.

Ngày thứ ba.

Vẻ mặt Thẩm phu nhân hoảng hốt, tinh thần Lục Nhiên sáng láng, đầy sức sống.

Nếu biết Thẩm phu nhân cắn răng kiên trì đối chọi với mình, Lục Nhiên khẳng định khịt mũi coi thường.

Cậu lấy sức sinh viên cuối kì ra ôn tập và chơi game cả đêm. Mấy ngày không ngủ chả sao cả.

Cậu có thể ngủ bù trong giờ nghỉ giữa giờ mà!

Thẩm phu nhân cũng nghĩ như vậy.

Đêm không ngủ, ban ngày bà không thể ngủ ư?

Nhưng mà......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play