“Tâm trạng không tốt thì càng phải ra ngoài chứ!” Trương phu nhân kéo Lâm Y ngồi xuống cạnh giường, thấy Thẩm Tinh Nhiễm gật đầu cười.
Người phụ nữ này trông không giống như những bà nội trợ trong giới nhà giàu khác.
Nghe nói Trương phu nhân đã từng làm việc ở công ty của nhà họ Trương khi còn trẻ, phong thái của bà như một nữ doanh nhân mạnh mẽ.
Thẩm Tinh Nhiễm đứng ở một bên, ngoan ngoãn nhìn Trương phu nhân quan tâm hỏi thăm Lâm Y.
Trong lòng hắn tự hỏi, không biết tại sao nhà họ Trương lại chọn liên hôn với nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm có vẻ vẫn kém hơn nhà họ Trương một bậc.
Nhà họ Thẩm thì tương đương với nhà họ Trương.
Dù nghĩ như vậy. nhưng nếu bảo hắn liên hôn với Trương Lâm thì hắn cũng không muốn. Cho dù Trương Lân là con trai độc nhất của họ nhưng chỉ là nhị thế tổ được cưng chiều, còn không bằng Thẩm Tinh Trác. Mà mẹ hắn lại mạnh mẽ quá mức.
Sau khi nghĩ nghĩ một lúc, Thẩm Tinh Nhiễm thầm chê bai liên hôn với nhà họ Trương không đáng một đồng.
Khi hắn hồi phục tinh thần, mới thấy tình hình có chút không ổn.
Trương phu nhân vẫn còn quan tâm đến Lâm Y, khuyên Lâm Y nên ra ngoài nhiều hơn, nên đến nhà họ Trương nhiều hơn.
Bà còn kể những chuyện thú vị khi còn nhỏ của Trương Lân.
Nói qua nói lại nhưng không nhắc đến những gì đã xảy ra với Lâm Y gần đây.
Thẩm Tinh Nhiễm nghe tới sốt ruột, ra dấu cho Lâm Y.
Nhưng Lâm Y bị bà Trương dẫn dắt sang chủ đề khác.
Thẩm Tinh Nhiễm đành phải tự mình lên tiếng: “Trương phu nhân, mấy ngày nay Lâm Y không muốn ra ngoài là do bị người ta bắt nạt đó ạ.”
Nói xong, Thẩm Tinh Nhiễm làm bộ xấu hổ cúi đầu: “Cậu ấy bị Lục Nhiên bắt nạt, nhưng mà người này lại có chút liên quan đến nhà cháu.”
Thẩm Tinh Nhiễm nói xong, một lúc lâu cũng không thấy ai ơi hỡi gì cả.
Hắn ngẩng đầu bắt gặp gương mặt đang mỉm cười của Trương phu nhân nhưng ánh mắt thì tối sầm.
Trong lòng hắn vui mừng, quả nhiên nhà họ Trương rất coi trọng Lâm Y, chỉ nghe tin thôi mà Trương phu nhân đã tức giận.
Nghĩ đến đây Thẩm Tinh Nhiễm lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Rốt cuộc nhà họ Trương nhìn trúng điều gì ở Lâm Y? Hắn đang định thêm mắm thêm muối vài câu lại thấy Trương phu nhân mặt cười nhưng giọng không cười: “Có gì mà bị bắt nạt, chỉ là bọn trẻ đang đùa giỡn với nhau thôi.”
Đầu Thẩm Tinh Nhiễm đơ ra.
Đùa giỡn? Có ý gì?
Lẽ nào Trương phu nhân không nên đi tìm Lục Nhiên hỏi tội sao?
Thẩm Tinh Nhiễm hoảng hốt, suýt nữa thì miệng rộng kể việc Lục Nhiên ép Lâm Y vào bồn cầu.
Lâm Y cũng hơi gấp gáp.
Trương phu nhân lại quyết đoán ngắt lời: “Được rồi! Bạn bè với nhau không giận nhau qua đêm.” Rồi vươn tay vuốt ve mặt Lâm Y giọng điệu không cho phép từ chối: “Tiểu Y, đi tìm bạn ấy nói chuyện cho rõ ràng, nói hết thì sẽ ổn thôi.”
Thẩm Tinh Nhiễm lẫn Lâm Y không ngờ kết quả lại như thế này.
Sao nghe có vẻ như Lâm Y còn phải chủ động xin lỗi Lục Nhiên nhỉ?
Lâm Y ngây người nhưng không dám phản đối Trương phu nhân.
Bà còn dặn dò thêm vài câu nữa, rồi mới đứng dậy rời đi. Trước khi ra ngoài, bà nhìn Thẩm Tinh Nhiễm thêm một lần.
Việc đã xảy ra hôm đó ở câu lạc bộ, có thể lừa được mấy người trẻ tuổi nhưng đâu thể lừa được họ?
Nhưng ai mà biết có phải là người đó không, không hài lòng với sự ‘sắp xếp’ của chồng mình, nên đặc biệt dùng sự việc này để cảnh cáo nhà họ Trương?
Dù sao thì…
Sau đó, tên con hoang Lục Nhiên kia đã xuất hiện ở một tòa nhà khác. Đã vậy còn được quản gia của Kỷ Mân đích thân dẫn vào trong.
Gây rắc rối cho Lục Nhiên, chẳng khác nào khiến Kỷ Mân khó chịu sao?
Nhà họ Trương không đến mức ngu như vậy.
*
Ra khỏi nhà họ Lâm, Thẩm Tinh Nhiễm hoảng sợ. Một cảm giác mất kiểm soát ngày càng lớn hơn bao trùm lấy hắn, càng khiến hắn lo lắng.
Thẩm Tinh Trác không đáng tin.
Bên Lâm Y, nhà họ Trương lại có thái độ kỳ lạ.
Chẳng lẽ không ai có thể kiềm chế được Lục Nhiên sao?
Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy như thế này không ổn.
Trở về nhà họ Thẩm, hắn cố tình nói với dì đầu bếp một câu, rồi buộc tạp dề vào bếp.
Chưa thể gọi là nấu ăn nhưng cũng giúp đỡ làm một bữa ăn cho Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân.
Đợi Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân về đến nhà.
Chưa kịp để hai người lên lầu hai, Thẩm Tinh Nhiễm đã nắm tay mẹ Thẩm vui vẻ vừa nói vừa kéo mẹ Thẩm đi về phía nhà ăn: “Mẹ ơi! Con đã làm một bữa ăn cho hai người, toàn là món mẹ thích đó!”
Còn chưa đặt chân vào nhà ăn, mặt của Thẩm Hồng Nguyên lẫn Thẩm phu nhân đã sững lại.
Xin lỗi.
Giờ đây chỉ cần vào đây họ đã không muốn ăn.
Nhìn vẻ mặt của hai người, ngay cả trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm cũng thầm chửi một câu: Ra vẻ vừa thôi. Bao nhiêu ngày rồi chứ, dọn dẹp cũng không biết bao nhiêu cử?
Nhưng mà như vậy cũng vừa hay.
“Nhiễm Nhiễm, hay là chúng ta để người đưa lên lầu ăn nhé?” Mẹ Thẩm mặt cứng đờ vỗ vỗ tay Thẩm Tinh Nhiễm.
Nhưng vừa dứt lời, đã thấy món ăn đã được bày sẵn trên bàn trong nhà ăn.
Trên mặt Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân ngay lập tức hiện ra vẻ khó xử.
Thẩm Tinh Nhiễm trưng ra vẻ mặt bị tổn thương, vuốt nhẹ vết đỏ trên ngón tay mình, cẩn thận hỏi: “Ba mẹ, hai người không muốn ăn sao? Nếu không muốn thì thôi, con…”
Vừa thấy thế Thẩm phu nhân liền cảm thấy đau lòng: “Không phải, không phải, mẹ không phải ý này, chỉ là…”
Thẩm Tinh Nhiễm thuận thế kéo mẹ Thẩm và Thẩm Hồng Nguyên ngồi xuống ghế., thể hiện sự thấu hiểu: “Con biết, là con không suy nghĩ chu đáo. Nhưng…”
Thẩm phu nhân nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, càng thêm yêu thương và áy náy với đứa con này.
Thẩm Tinh Nhiễm do dự một hồi, như để cuối cùng không kiềm chế được nữa, nói: “Ba mẹ, đây là nhà của hai người mà. Ba mới là người đứng đầu trong gia đình, sao có thể để… hai người chủ nhà bị trói buộc, để… thủ phạm thực sự tùy ý lộng hành được?”
Vừa nói dứt câu này, đã chọc trúng điểm yếu của Thẩm Hồng Nguyên, vẻ mặt ông liền tối sầm, sắc mặt Thẩm phu nhân cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Tinh Nhiễm nắm chặt các ngón tay, giọng điệu có chút chần chừ, mà lời nói toàn thêm mắm thêm muối.
“Khi ba mẹ không có ở nhà, anh ấy thậm chí muốn dắt chó lên lầu, nếu cứ tiếp tục thế này…” ( truyện trên app T Y T )
Thẩm phu nhân trầm lặng một lúc, vỗ vỗ tay Thẩm Tinh Nhiễm: “Con nói đúng, không thể để như vậy nữa, phải dạy cho nó một bài học.”
*
Thẩm Tinh Nhiễm cả ngày hôm nay đã làm gì, Lục Nhiên hoàn toàn không biết. Cậu đã nghỉ việc ở cửa hàng thức ăn nhanh nhưng lại nhận thêm vài công việc làm thêm.
Sống lại, mỗi ngày Lục Nhiên đều tận hưởng cảm giác được sống hết sức mình.
Khi về đến nhà họ Thẩm, biệt thự yên tĩnh, nhìn chung không có gì thay đổi.
Lục Nhiên lau chân cho Đại Hoàng, rồi cho nó ăn một ít thức ăn chó, sau khi tự rửa mặt xong liền nằm phịch xuống giường, ngủ.
Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đột nhiên bị gõ đập ầm ĩ.
Lục Nhiên khó chịu ngồi dậy. Cứ nghĩ là Thẩm Tinh Trác nửa đêm lại mò về, mở cửa ra thì thấy là người giúp việc nhà họ Thẩm.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Nhiên hỏi. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Người giúp việc gõ cửa rất mạnh nhưng nhìn thấy Lục Nhiên thì có chút run sợ.
Không tự chủ được mà hạ giọng: “Lục thiếu gia, phu nhân ngủ không sâu, đêm dễ bị tỉnh, xin ngài đừng gây ra tiếng động vào ban đêm.”
Lục Nhiên hỏi: “Tôi đang ngủ, tiếng động nào chứ?”
Người giúp việc lúng túng nhưng vẫn tiếp tục nói: “Ngài cứ đi lại, còn trở mình khi ngủ đều phát ra tiếng động.”