Cho đến khi Thẩm Tinh Trác mở một hóa đơn điện tử đưa thẳng vào mặt Lục Nhiên.

Lục Nhiên mới nhớ ra, hôm qua cậu muốn hố Thẩm Tinh Trác, một hơi gọi hơn mười mấy chai rượu ngon.

Mặc dù Thẩm Tinh Trác đồng ý thanh toán, nhưng hắn không ngờ Lục Nhiên lại chơi trội như vậy.

Sáng nay lúc câu lạc bộ gửi hóa đơn, mắt Thẩm Tinh Trác suýt rơi ra ngoài, tức giận lập tức lái xe đến nhà họ Thẩm tìm Lục Nhiên tính sổ.

Lục Nhiên ngáp một cái: “Chẳng lẽ anh không thể trả nổi số tiền nhỏ này à?”

Thẩm Tinh Trác bị chặn họng.

Gần đây, phòng làm việc của hắn bị lỗ hơi nhiều nhưng nói không trả nổi thì cũng chưa đến mức đó.

Chẳng  qua đây là một khoản chi tiêu vượt mức mà thôi.

Thế nhưng để hắn phải thừa nhận trước mặt Lục Nhiên rằng mình không trả nổi…

Thẩm Tinh Trác…kiên quyết không thể mở miệng được.

Hắn tức đến muốn chết. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nhưng khi nhìn xuống Lục Nhiên đang ngái ngủ đầu tóc rối bù, tay dụi dụi mắt, một góc nhỏ trong tâm trí lại thấy không đến nỗi phải tức chết được.

Tùy tâm sở dục quen thói, vậy mà lần đầu tiên hắn cảm thấy chịu thiệt mà không thể xả, lửa giận âm thầm chất chứa tức không nói thành lời.

Thẩm Tinh Trác chỉ tay vào Lục Nhiên: “Cậu!”

“Tôi làm sao?” vẻ mặt vô tội nhìn  hắn: “Không phải anh tự nói à?”

Thẩm Tinh Trác chỉ biết đứng đó như trời trồng không biết phải làm gì, liền quay lưng muốn tìm gì đó để ném — cầm lên một cái ly nhưng không hiểu sao lại không ném xuống được

Cuối cùng, Thẩm Tinh Trác nổi giận đùng đùng đặt lại cái ly trên bàn.

Hắn ngồi xuống, tóm lấy đầu Đại Hoàng vò mấy cái, “hừ” một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.

“Khùng hết chỗ nói!” Lục Nhiên mắng một câu, kéo chó về phòng.

Tầng hai, Thẩm Tinh Nhiễm đứng cạnh lan can, cũng không mô tê gì hết.

Hắn nghe thấy Thẩm Tinh Trác đập cửa phòng Lục Nhiên, lập tức chạy xuống, tưởng Thẩm Tinh Trác cuối cùng cũng tìm Lục Nhiên gây sự.

Nhìn tình hình quả thực là như vậy.

Lục Nhiên không biết đã làm gì mà  khiến Thẩm Tinh Trác tức giận đến như vậy— hai người sắp đánh nhau, kết quả…

Thẩm Tinh Trác chỉ vuốt ve con chó đó mấy cái, rồi …rồi đi luôn?

Thẩm Tinh Nhiễm đầy khó hiểu

Lục Nhiên đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

Thẩm Tinh Nhiễm cứng đờ, nhanh chóng quay lại tầng ba, hắn không muốn chọc giận Lục Nhiên.

Về phòng, Thẩm Tinh Nhiễm tiếp tục nghĩ về hành động của Thẩm Tinh Trác.

Không rõ Thẩm Tinh Trác chỉ đơn thuần phát tiết cơn giận, hay đang dùng chó để uy hiếp Lục Nhiên.

Thẩm Tinh Nhiễm đoán là trường hợp sau — hắn cảm thấy vui mừng. Cuối cùng sau bao nhiêu lâu, Thẩm Tinh Trác cũng có hành động rồi.

Nhưng…

Khi ngẫm lại toàn bộ quá trình “cãi nhau” giữa Thẩm Tinh Trác với Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn cảm thấy có chỗ không ổn.

Nhưng hắn tạm thời không nghĩ ra.

Thẩm Tinh Nhiễm chờ đợi Thẩm Tinh Trác tiếp tục gây sự với Lục Nhiên.

Một ngày, hai ngày trôi qua.

Lục Nhiên vẫn dắt con chó vàng ra vào.

Tần suất Thẩm Tinh Trác về nhà họ Thẩm cũng cao hơn một chút, và mỗi lần gặp Lục Nhiên đều cãi nhau.

Nhưng ‘cãi nhau’ này giống như đang chơi đùa.

Con chó đó vẫn bình an vô sự.

Thẩm Tinh Nhiễm bắt đầu lo lắng, cảm thấy chuyện dần dần mất kiểm soát.

Hắn cần làm gì đó để Lục Nhiên gặp khó khăn, để lấy lại cảm giác mình khống chế được cuộc chơi như trước kia.

Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm vẫn nhớ ‘bữa cơm’ cộng với hai cái tát của Lục Nhiên.

Hắn thực sự không muốn đối đầu trực tiếp với Lục Nhiên.

Mẹ Thẩm và Thẩm Hồng Nguyên có lẽ cũng vậy nên hầu như hai người không ai muốn ở lại biệt thự quá lâu.

Một thời gian trôi qua, Lục Nhiên ngược lại như đã trở thành chủ nhân của ngôi nhà này.

Chờ thêm vài ngày, Thẩm Tinh Nhiễm không kiên nhẫn nổi nữa, chủ động tìm đến nơi ở của Thẩm Tinh Trác.

Thẩm Tinh Trác sống trong một căn hộ ở khu vực trung tâm thành phố, dạng deluxe thông tầng, diện tích rất lớn.

Ngoài ra còn có một biệt thự nhỏ, dùng để tổ chức các bữa tiệc.

Thẩm Tinh Trác rất tốt với hắn, đã ghi lại vân tay của hắn vào khóa cửa điện tử, phần lớn ngôi nhà cũng được trang trí theo gu của hắn.

Thẩm Tinh Nhiễm trở về đây cảm thấy như trở về nhà mình.

Vừa vào cửa, chuông cửa điện tử vẫn như mọi khi phát ra âm thanh ghi sẵn của Thẩm Tinh Trác. ( truyện trên app T Y T )

Chào mừng tiểu hoàng tử nhà họ Thẩm đến chơi~ 

Thẩm Tinh Nhiễm cười một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, như mọi khi thoải mái ngồi xuống sô pha.

Thực ra Thẩm Tinh Nhiễm ở lại chỗ Thẩm Tinh Trác còn tự do hơn ở biệt thự nhà họ Thẩm.

Vì Thẩm Tinh Trác bao dung với hắn hơn.

Hắn không cần phải giả vờ là người nghe lời và hiểu chuyện.

Thẩm Tinh Nhiễm lướt nhìn quanh, Thẩm Tinh Trác không thích dọn dẹp, cũng không thích gọi người giúp việc đến, cả phòng khách bừa bộn, bao bì của các gói hàng vứt đầy đất.

Thẩm Tinh Nhiễm vừa định gọi người giúp việc, thì ánh mắt nhìn qua thấy một món đồ, động tác dừng lại.

Ở góc tường gần ban công, có một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Màu sắc rất đẹp, trông cũng rất tinh xảo.

Trong ngôi nhà nhỏ còn đặt một cái đệm lông dày và mềm mại.

Thẩm Tinh Nhiễm nghi hoặc đi tới.

“Gì thế? Mô hình xếp hình kiểu mới?”

Nhìn thêm một chút, bên cạnh còn có một cái thau nhựa lớn, trên đó có một lớp ngăn cách bằng lưới.

Thẩm Tinh Nhiễm dạo một vòng, không hiểu Thẩm Tinh Trác đang làm cái gì mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một tấm gỗ nhỏ in dấu chân màu đen treo cửa nhà gỗ.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng phắt dậy, nhận ra đây là một cái chuồng chó.

Thau nhựa bên cạnh là nhà vệ sinh cho chó.

Thẩm Tinh Nhiễm đang suy nghĩ tại sao Thẩm Tinh Trác lại phải làm những thứ này.

Giết một con chó có khó khăn đến vậy sao?

Hắn ngẩn người, quay lại sô pha, vừa ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy mông nhói một phát.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng dậy —một cái lược chải lông thú cưng nằm ở góc sô pha.

Những thứ mà hắn không quen lẫn không thích bỗng dưng xuất hiện trong không gian hắn cho rằng là của mình — khiến Thẩm Tinh Nhiễm rất không hài lòng.

Giống như Lục Nhiên trở về nhà họ Thẩm vậy.

Thẩm Tinh Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không kiềm chế được, đứng dậy chất đống lược, chuồng chó cùng các dụng cụ cho thú cưng khác ra ban công.

Sau khi phát tiết xong, hắn mới bình tĩnh lại.

Nghĩ đến mục đích mình đến đây hôm nay, hắn gọi điện kêu người giúp việc ở nhà đến dọn vệ sinh, rồi gọi đồ ăn ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Tinh Trác trở về.

Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn.

Thẩm Tinh Nhiễm như không có chuyện gì, cười vẫy tay gọi Thẩm Tinh Trác: “Anh! Nhanh lên, em đã gọi món gà tiêu mà anh thích rồi!”

“Ôi, hôm nay rồng lại đến nhà tôm ư?”

Thẩm Tinh Trác rất vui.

Không giống như người nào đó.

Xài tiền của hắn mà không nói nổi một nghe lọt tai.

Thẩm Tinh Nhiễm kéo Thẩm Tinh Trác ngồi xuống: “Nào, nhanh lên! Đợi anh về ăn cơm, nhìn bàn đầy món ăn mà em đói chết đi được.”

“Đói thì ăn trước đi, đợi cái gì.”

Thẩm Tinh Trác đi rửa tay, trở về ngồi cạnh Thẩm Tinh Nhiễm, bỗng nhiên trong đầu hắn thoáng hiện lên một ý nghĩ không liên quan: Lục Nhiên hình như còn không biết hắn sống ở đâu.

Nhìn thấy cái chuồng chó và nhà vệ sinh cho chó mà mình chuẩn bị, không biết tên đó có chịu mang Đại Hoàng đến được không.

Nghĩ xong, Thẩm Tinh Trác cảm thấy mình như thằng điên.

Mời tên đó đến làm gì? Đến để ám sát hay cãi nhau? 

Trong đầu đang suy nghĩ miên mang, không nghe Thẩm Tinh Nhiễm nói gì.

Thẩm Tinh Trác lơ đãng chỉ nghe được vài từ: “Lục Nhiên, anh ấy…”

“Đừng nhắc cậu ta với anh.”  Thẩm Tinh Trác tức giận nói.

Thẩm Tinh Nhiễm ngẩn ra. Giọng điệu câu này nghe có vẻ ghét bỏ nhưng mà hắn vẫn cảm thấy kì kì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play