Cậu cởi áo, dùng máy sấy tóc đứng bên cạnh sấy khô.
Đang muốn lột quần jeans, đột nhiên Lục Nhiên ngẩng đầu lên.
Bốn mắt đối diện nhau.
Lục Nhiên ngẩn người hai giây, bỗng cảm thấy việc cởi quần trước mặt người khác có vẻ không lịch sự lắm.
Ngón tay nắm cúc quần do dự một lúc, cài nút lại, cúi người xả khăn tắm rồi lau sạch vết bẩn trên quần.
Người bên cạnh rửa tay trong nước lạnh năm sáu phút, rồi mới đóng vòi nước, điều khiển xe lăn ra ngoài.
Cửa nhà vệ sinh rất dày, đẩy cần một chút sức lực.
Ngồi trên xe lăn chắc chắn rất bất tiện.
Lục Nhiên đứng gần cửa, tiện tay đẩy giúp người ta một cái.
Cửa lớn mở ra.
Quản gia đã đứng bên ngoài từ lâu, thấy Kỷ Mân ngồi trên xe lăn cũng rất ngạc nhiên: “Tiên sinh?”
Kỷ Mân liếc nhìn ông một cái, không nói gì, điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Lục Nhiên cũng giải quyết xong, đi ra ngoài.
Kỷ Mân đi được một đoạn, như nhớ ra điều gì quay lại.
Đôi mắt đen u sầu của anh nhìn về phía Lục Nhiên, hỏi: “Cậu là người nhà họ Thẩm?”
Lục Nhiên định phản bác.
Nhưng mà người đàn ông nọ không phải đang tìm sự xác nhận từ cậu, nên cũng không cho cậu cơ hội lên tiếng.
Hoặc có thể nói, đối phương không quan tâm đến suy nghĩ của cậu, chỉ quan tâm đến sự thật mà mình biết.
Lục Nhiên nghe người nọ tùy ý nói một câu: “Nhờ cậu gửi lời chào đến anh hai của cậu, Thẩm Tinh Dục.”
Trong đầu Lục Nhiên ‘ong’ một tiếng đầy khó chịu.
Thẩm Tinh Dục — người mà Lục Nhiên sợ nhất.
Khi nhắc đến cái tên này, ngay lập tức cảm nhận được cơn đau nhói từ trong xương tủy.
Đó là nỗi đau ẩn sâu trong trí nhớ — khoảnh khắc cậu bị tai nạn xe hơi.
Lục Nhiên nhìn bóng lưng của người đàn ông trên xe lăn.
Cậu đột nhiên nhớ ra, trong truyện có nhắc đến anh hai Thẩm Tinh Dục của cậu với vị chủ tịch trẻ tuổi của Kỷ gia này là bạn học, hai người rất thân thiết.
Quản gia nhờ một nhân viên bảo an đưa Lục nhiên ra ngoài, rồi đi theo Kỷ Mân.
“Cậu ta sao ở đây?” Kỷ Mân hỏi.
Quản gia giải thích: “Chỉ là một sự cố nhỏ, có lẽ bị bắt nạt ở tòa tháp bên kia rồi vô tình đi qua lối thoát hiểm tới đây.”
Kỷ Mân không hỏi thêm.
Quản gia cười nói: “Lần trước, tiên sinh đã đặc biệt ra tay giúp đỡ bạn học nhỏ này, tôi nghĩ lần này ngài cũng sẽ chọn giúp đỡ.”
“Nói chuyện dễ nghe thôi.” Kỷ Mân nghĩ đến câu nói trước đó trên xe.
Lần này quản gia không tiếp lời.
Nhưng bầu không khí giữa chủ và tớ không hề căng thẳng.
Lúc này, một người mặc đồ trợ lý tiến đến.
Chưa kịp mở miệng, Kỷ Mân đã làm một động tác tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Quản gia mỉm cười tiến lên, cúi người nói: “Tiên sinh hôm nay mệt rồi.”
Trợ lý ngay lập tức hoảng hốt: “Kỷ Tổng, chúng tôi…”
“Xin chuyển lời đến Trương Tổng, có thời gian dự án sẽ bàn sau.” Ông quản gia ngăn lời của đối phương.
Nói xong hai người đi về phía thang máy, chuẩn bị rời đi.
“Tôi lại muốn hỏi, sao cậu chủ lại đột ngột xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng?” Quản gia hỏi.
Giọng điệu Kỷ Mân vẫn lạnh lùng: “Trong phòng có đồ bẩn.”
Quản gia hơi ngạc nhiên “ồ” một tiếng, nhìn Kỷ Mân ý vị thâm trường rồi lại nhìn về nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Ông dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt vi diệu: “Hy vọng cậu không làm bạn học nhỏ đó sợ hãi.”
Giọng Kỷ Mân bất lực: “Trần thúc!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Quản gia không quá bận tâm, nở nụ cười hiền từ bao dung của một vị trưởng bối.
Hai người ra khỏi thang máy.
Quản gia nghĩ đến phản ứng của Lục Nhiên vừa rồi, nói đùa: “Tiên sinh rõ ràng đã giúp đỡ nhưng lại cố ý nói mấy câu không dễ nghe. Bình thường tiên sinh không như vậy.”
Kỷ Mân không để ý đến ông, tự mình mở cửa bằng điều khiển.
Khi hai người vừa ra khỏi cửa lớn, thì thấy trước tòa nhà bên cạnh, có một chiếc xe cứu thương đang đỗ.
Có người được bọc trong chăn đẩy ra.
Người đó chưa lộ diện, nhưng đã nghe thấy tiếng la hét như heo bị thọt tiết: “Lục Nhiên! Tôi nhất định sẽ giết chết Lục Nhiên!”
Có lẽ do động tác la hét quá lớn.
Chiếc chăn bị tuột một góc, lộ ra Lâm Y — người ướt sũng như chuột lột.
Kỷ Mân nhướng mày, ngước lên nhìn quản gia bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: “Cái này gọi là bị bắt nạt?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Trần thúc cũng hơi ngạc nhiên, bất đắc dĩ nhún vai.
Sau lưng họ, Trương tổng, người đã làm hỏng việc, cũng vội vàng chạy tới.
“Kỷ tổng! Xin dừng lại, xin dừng lại. Thật xin lỗi ngài chuyện hôm nay, là người của tôi không hiểu chuyện.” Ông ta vất vả lắm, tìm năm sáu người kết nối, mới có cơ hội gặp Kỷ Mân, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được. ( truyện trên app tyt )
Nhưng nói một hồi, Trương tổng mới nhận ra người ngồi trên xe lăn không hề liếc nhìn ông ta một cái.
Chỉ chăm chú nhìn về phía tòa nhà bên cạnh.
Đôi mắt đen tĩnh mịch của đối phương hiếm khi có chút hứng thú.
Trương tổng cũng nhìn theo, cũng sửng sốt: “Không phải là..Lâm Y sao?”
Trương tổng nói thế nhưng không lại gần.
Một là vì, bộ dạng hiện tại của Lâm Y thật sự rất chật vật, còn có chút mất mặt…
Thứ hai là, không biết tại sao, bạn bè của Lâm Y đều tự giác tránh xa Lâm Y, như thể người cậu ta dính thứ gì bẩn thỉu vậy.
“Trương tổng, hôn phu của con trai ngài giờ ra nông nỗi này, không đi xem sao?” Giọng Kỷ Mân vang lên.
Mặt Trương tổng đột nhiên nóng lên, cảm thấy hành động như điên dại của Lâm Y thật sự rất mất mặt. Đồng thời trong lòng dấy lên nghi ngờ, không biết có phải do hôm nay ông ‘sắp xếp’ làm Kỷ Mân nổi giận, nên Kỷ Mân cố tình tìm Lâm Y ở tòa bên cạnh xả giận…
Lục Nhiên không biết các mấy ông tổng tổng nghĩ thế nào. Chứ khi cậu về nhà đã khá muộn, cộng thêm đi đón Đại Hoàng, tới nhà chỉ muốn nằm xuống ngủ thôi.
Sáng hôm sau không có tiết học.
Thẩm Tinh Trác đã gửi lương gấp ba cho cậu, công việc làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng không cần nữa, vì thế cậu ngủ thẳng cẳng đến khi nghe thấy có người gõ cửa phòng của mình.
Lục Nhiên bực bội bò dậy, hét lên: “Ai vậy??”
Đại Hoàng ngồi cạnh cửa, nhìn cửa phòng, rồi nhìn Lục Nhiên.
Không sủa, chỉ giữ một tư thế cảnh giác tiêu chuẩn.
Người gõ cửa cũng hét lên: “Là tôi!”
Nghe là giọng của Thẩm Tinh Trác.
Lục Nhiên hơi ngạc nhiên.
Thực ra, người nhà họ Thẩm không thường xuyên ở tầng một.
Biệt thự của nhà họ Thẩm có tổng cộng ba tầng, tầng ba thuộc về một mình Thẩm Tinh Nhiễm, tầng hai là phòng ngủ chính, phòng làm việc, và hai phòng trống, để Thẩm Tinh Dục hoặc Thẩm Tinh Trác thỉnh thoảng về ở.
Đến nỗi Lục Nhiên sống ở tầng một mà cả tầng một đều là phòng của người giúp việc.
Vì vậy với thái độ tự coi mình cao quý của người nhà họ Thẩm, đương nhiên họ sẽ không đến đây, càng không phá cửa.
Lục Nhiên gãi gãi đầu như ổ gà, xỏ dép lê mặt mày nhăn nhó đi ra ngoài.
Bên ngoài, Thẩm Tinh Trác còn muốn tiếp tục gõ cửa, Lục Nhiên bất ngờ kéo cửa ra.
“Anh có bệnh à? Sáng sớm thế này còn không cho người ta ngủ sao?”
Thẩm Tinh Trác như nghe thấy chuyện nực cười, chỉ tay ra bầu trời sáng trưng bên ngoài: “Đây gọi là sáng sớm à? Sao cậu còn ngủ nướng hơn cả tôi thế?”
Lục Nhiên không nói muốn phí thời gian với hắn. Duỗi chân chặn Đại Hoàng đang vẫy đuôi đến gần, hỏi: “Chuyện gì? Gửi tiền vào tài khoản của tôi thì đã là tiền của tôi đừng có mơ mà tôi trả lại.”
“Có ai nói chuyện tiền bạc gì đâu?” Thẩm Tinh Trác phát điên.
Nói xong lại lập tức sửa lời: “Chính là chuyện tiền bạc! Hôm qua cậu biết cậu xài hết bao nhiêu không?”
“Hả?” Lục Nhiên chưa nhớ ra.