“Ủa?” Lục Nhiên có chút ngạc nhiên.

Cậu nhìn quản gia, rồi nhìn vào bảo vệ đối diện, nhận ra: “Ồ, tôi đang tìm nhà vệ sinh, có vẻ đã tìm nhầm chỗ, xin lỗi.”

Nói rồi quay người lùi lại vài bước, nhìn vào mắt quản gia, lại cười một cái: “Chú, cảm ơn chuyện lần trước nhé.”

Hiện tại hai tay áo của Lục Nhiên đều ướt, phần áo trước ngực cũng ướt thêm một mảng lớn.

Quần và giày còn dính đồ ăn.

Balo đeo sau lưng in hai dấu chân, vì vừa mới rửa mặt xong, tóc mái và đuôi tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.

Quản gia không biết về chiến tích huy hoàng của cậu lúc nãy.

Trong mắt quản gia, cậu = đối tượng bị bắt nạt thảm hại.

Quản gia hiểu rõ “trò chơi” giữa các cậu ấm cô chiêu nhà giàu nên đoán được Lục Nhiên đã trải qua chuyện gì.

Thấy Lục Nhiên quay lưng xuống hai bậc thang, quản gia lại kéo người lại, hỏi: “Bạn học, bên này có nhà vệ sinh.”

Giọng nói vẫn ấm áp và dễ chịu như lần trước, mang theo sự bao dung của trưởng bối.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn quản gia dù chỉ gặp một lần nhưng cậu rất thích vị quản gia này. 

Bởi vì quản gia khiến Lục Nhiên cảm thấy giống như viện trưởng Lục — bao dung hiền hòa khiến người ta có cảm giác như đang được ngâm mình trong dòng nước ấm. Mà không hề có bất kì sự kiểm soát hay áp đặt  áp lực từ bề trên.

Lục Nhiên đi theo hướng dẫn của quản gia, cậu đoán đây có thể là toà nhà còn lại của tháp đôi.

Nghĩ nghĩ Lục Nhiên chủ động cởi balo ra, đưa cho nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh để kiểm tra.

Quản gia cười một tiếng, giữ tay cậu lại: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

Ông chỉ vào khung cửa bên cạnh, Lục Nhiên mới nhận ra đó là một hệ thống kiểm tra an ninh.

“Bạn học, đi theo tôi.” Quản gia dẫn đường.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên lần đầu tiên đến những nơi như vậy, cậu đi theo sau quản gia, cố gắng kìm nén sự tò mò, nhưng vẫn không thể không nhìn quanh.

Nằm trên giường bệnh từ năm hai mươi mốt tuổi, thậm chí còn chưa đón sinh nhật hai mươi mốt.

Sau đó hơn mười năm chỉ xung quanh cậu là căn phòng chật hẹp, trên người là dây mợ có thể khiến người ta phát điên.

Vì vậy, Lục Nhiên thỉnh thoảng vẫn lộ ra sự tò mò phù hợp với lứa tuổi.

Hành lang rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể thấy nhân viên bảo vệ đứng ở các góc rẽ nhưng những người khác thì không thấy.

Có thể người đi trước mang đến cho cậu một cảm giác quá thoải mái, Lục Nhiên vừa trải qua một trận đại chiến làm thần kinh cậu thư thả hơn nhiều. Cậu không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chú dẫn cháu vào đây có sao không?”

Quản gia nghiêng đầu nhìn cậu cười, như thể  đang hỏi lý do của câu hỏi này.

“Vậy… chú không có chủ nhân sao?” Lục Nhiên nói xong thì dừng lại, cảm thấy từ ‘chủ nhân’ có vẻ không lịch sự, nên đổi lại: “À, nên gọi là ông chủ mới đúng nhỉ?”

“Lỡ như ông ấy giận thì sao?” Lục Nhiên hỏi.

Quản gia vì câu hỏi của cậu mà trong mắt tràn đầy ý cười.

“Lần trước cậu có thể lên xe, có nghĩa là tiên sinh đã đồng ý. Tính tình của tiên sinh quả thật rất xấu, nhưng không đến mức tức giận lung tung.”

Lục Nhiên: “…”

Cậu im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi lại: “Ở đây đều có camera, chú nói như vậy không sợ bị nghe thấy ạ?”

Quản gia bị vẻ cẩn thận của cậu làm cho bật cười.

Cuối hành lang là một nhà vệ sinh chung, quản gia chỉ tay về phía đó, dịu dàng dặn dò: “Nút màu đỏ trên bồn rửa tay là nước ấm, trong tủ gần tường có khăn tắm mới, trong gương có máy sấy tóc.”

Lục Nhiên gật đầu.

Xung quanh yên tĩnh, hoàn toàn xa lạ.

Khi cậu đưa tay sờ vào tay nắm cửa kim loại mát lạnh, không khỏi quay đầu nhìn quản gia một lần nữa.

Đôi mắt đen tuyền của cậu mang theo chút lưu luyến không rời với bậc trưởng bối trong nhà.

Quản gia nghĩ rằng cậu còn có việc gì đó, nên cúi người lại gần, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

Lục Nhiên lắc đầu, tự mình đẩy cửa vào trong.

Khi cửa nhà vệ sinh tự động đóng lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lấy ba lô xuống.

Nhà vệ sinh rộng rãi và sạch sẽ.

Nó có hình vòm, các buồng được hành lang bao quanh.

Bồn rửa tay hơi cao, việc thay đồ khá bất tiện.

Lục Nhiên cúi đầu chuẩn bị cởi quần áo.

Khi cậu vừa mới cởi nút quần jean — bên cạnh phát ra một tiếng ‘cọt kẹt’ nhẹ.

Một chiếc xe lăn màu đen từ cuối hành lang hình vòm chậm rãi tiến lại.

Lục Nhiên sửng sốt ngẩng đầu nhìn.

Đột ngột đối diện với một đôi mắt đen trầm lặng, không có sức sống.

Lục Nhiên sững sờ, không ngờ lại có người ở đây.

Hiện tại, cậu một tay đang giở vạt áo, tay còn lại đặt lên thắt lưng quần đã mở.

Rốn cũng lộ ra ngoài.

Trông hơi kỳ quặc.

Lục Nhiên vội vàng hạ áo xuống, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía trước. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người trên xe lăn chính là vị big boss mà cậu thấy lúc nãy.

Hiện tại đối phương đã cởi áo khoác, người mặc một bộ vest màu xanh xám.

Khác với quan sát từ bên ngoài cửa sổ kính, khi đứng gần, Lục Nhiên mới nhận ra người đàn ông này đang đeo găng tay.

Hiện tại một găng tay đã được cởi ra, ngón tay thon gầy tái nhợt nhẹ nhàng đặt trên chiếc chăn mỏng màu đen.

Xương tay của anh ta rất rộng, dù có trắng  bệch nhưng không hề có vẻ gầy yếu.

Khí chất của người này khiến Lục Nhiên cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Lạ lẫm vì người đối phương có tiền nhưng phong cách hoàn toàn khác với nhà họ Thẩm.

Quá mức tĩnh lặng.

Chính sự tĩnh lặng này lại vô tình Lục Nhiên cảm thấy quen thuộc.

Như bản thân cậu nằm trên giường bệnh trước đây.

Lục Nhiên vắt nước áo.

Người trên xe lăn không nói một lời, chỉ dùng đôi mắt đen không thấy ánh sáng kia nhìn cậu.

“Kỷ… tiên sinh?” Lục Nhiên suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng đánh tan bầu không khí trầm mặt này: “Cảm ơn anh lần trước đã cho tôi đi nhờ xe.”

“Ừm…” Kỷ Mân lại nhìn về phía bồn tiểu bên cạnh.

Dựa trên hiểu biết về ‘người khuyết tật’ cộng thêm cảm giác đồng bệnh tương liên của kiếp trước, Lục Nhiên thử hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

Nghe cậu hỏi xong,  tầm mắt người đàn ông quay đi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Lục Nhiên khựng lại.

Câu này nghe đơn giản nhưng có vẻ khá bất lịch sự, trắng ra là đang đuổi người.

Tuy nhiên nghe giọng điệu lại có vẻ như chỉ là đơn thuần phân tích trình bày, lạnh nhạt muốn chết.

Lục Nhiên nhìn thảm cảnh trên áo và quần của mình, kiên quyết lắc đầu: “Không.”

Kỷ Mân nhìn về phía cậu.

Lục Nhiên chỉ vào hàng buồng vệ sinh: “Đây không phải là nhà vệ sinh công cộng sao? Anh muốn đi vệ sinh thì đi, muốn rửa tay thì rửa, muốn ngồi ngẩn người cũng có buồng riêng. Tôi chỉ đứng cạnh bồn rửa tay, không ảnh hưởng đến anh, tại sao lại muốn tôi ra ngoài?”

Người đàn ông nhướng mày một chút, không nói gì thêm.

Có vẻ không phải không quan tâm, mà do lười nói.

Lục Nhiên cũng mặc kệ, chạy đến bên tủ lấy khăn tắm.

Tủ có nhiều ngăn, Lục Nhiên lần lượt kéo từng ngăn ra kiểm tra.

Có một ngăn khá đầy mà lực kéo của Lục Nhiên hơi mạnh.

“Bộp bộp.” hai hộp đồ bay ra ngoài.

Lục Nhiên luống cuống đón lấy.

Nhìn kỹ, trong tay cậu là hai hộp giấy nhỏ được đóng gói tinh xảo.

Trên hộp giấy không có chữ nào, Lục Nhiên không hiểu đó là gì, cầm lên nghiên cứu một lúc.

Chỉ thấy ở góc có chữ XL.

“Khăn tắm ở ngăn thứ hai từ dưới lên.” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.

“Ồ.” Lục Nhiên đáp lại một tiếng, đặt hộp trở lại ngăn kéo.

Mở ngăn dưới cùng, thấy khăn tắm dùng một lần màu trắng.

“Cảm ơn.” Lục Nhiên thuận miệng đáp lại, lấy khăn tắm trở lại bên bồn rửa tay.

Người trên xe lăn lúc này đã tháo cả hai găng tay — xả nước lạnh để rửa tay.

Thời tiết bắt đầu se se, chỉ nhìn thôi Lục Nhiên cũng thấy lạnh tê tái tâm hồn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play