Tên tay sai vẫn cười đểu, theo bản năng định đẩy chổi chà bồn cầu của Lục Nhiên ra.

Nhưng khi hắn giơ tay lên mới nhận ra, dường như không có chỗ để động vào...

Tên tay sai ngơ ngác lùi lại.

“Cậu...” Hắn nuốt nước bọt, muốn nói “có gì từ từ nói.”

Nhưng vừa mở miệng đã bị cái chổi chà bồn cầu nhét vào miệng.

Trần Thịnh há hốc miệng thành hình chữ “O”.

Trong phòng đều con nhà giàu, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này.

Ai nấy như bị hóa đá, mắt gần như lồi ra ngoài.

“Ưm ưm ưm!” Tên tay sai vùng vẫy điên cuồng.

Lục Nhiên đã sống lại một thời gian, dù gầy nhưng sức lực rất lớn, những cậu ấm này căn bản không phải đối thủ của cậu.

Cậu vừa xoay chổi chà bồn cầu, vừa hỏi: “Miệng cậu đã được chùi sạch chưa? Nếu không muốn ăn, vậy đổi món khác nhé?”

Tên tay sai rơi nước mắt, nằm trên sàn vật lộn điên cuồng.

Những người xung quanh lùi lại một đoạn, không ai dám ra tay giúp đỡ.

Vì quá sốc, ngay cả việc quay video cũng không ai làm.

Khi tên tay sai cuối cùng từ bỏ vùng vẫy, Lục Nhiên giữ hắn lại rồi hỏi: “Còn dám làm rơi dĩa của tao không?”

Tên tay sai cố gắng lắc đầu.

“Lãng phí thức ăn? Ném túi của tao?”

Lục Nhiên hỏi từng câu, mỗi lần như vậy chổi cọ toilet lại đẩy thêm một chút.

Cho đến khi tên tay sai không còn sức lắc đầu, chỉ còn nằm trên sàn nhà thở hổn hển.

Lục Nhiên mới rút chổi chà ra.

Trần Thịnh và Thẩm Tinh Trác co rúm trên sô pha.

Trần Thịnh khó khăn nuốt nước bọt, nói: “Trác…Trác ca, Lục ca mạnh vậy sao?”

Thẩm Tinh Trác không muốn trả lời.

Lục Nhiên vẫy vẫy chổi chà bồn cầu, nhìn về phía người còn lại đang gây rối.

Lâm Y vẫn đang dẫm lên báo cáo thực nghiệm của Lục Nhiên.

Khi đối diện với ánh mắt của Lục Nhiên, hắn vội vàng rút chân ra.

Sau khi rút chân về, hắn cảm thấy hành động này có chút mất mặt, nhìn chổi cọ chà bồn cầu trong tay Lục Nhiên, hắn ưỡn cổ nói: “Cậu định làm gì?”

Những người xung quanh lúc này cũng phản ứng lại, từng người một xáp lại gần.

Lâm Y và tên tay sai vừa rồi không giống nhau.

Dù sao thì hắn là đối tượng liên hôn với Trương gia.

“Thôi thôi.”

“Cứ coi như là hiểu lầm, cho qua đi.”

Lục Nhiên cười lạnh, chỉ vào người vừa nói: “Bây giờ nói cho qua, lúc nãy khi cậu làm khó tôi, sao các người không nói gì?”

Trên chổi còn dính niêm mạc miệng của tên tay sai.

Người bị chỉ vào lập tức lùi lại một bước.

Có người kéo Thẩm Tinh Trác: “Trác ca, anh nói vài lời đi.”

Thẩm Tinh Trác không để ý: “Kéo tôi làm gì, có bản lĩnh thì kéo cậu ta đi.”

Người kia: “......”

Tốt, hắn không có bản lĩnh.

Lâm Y nhìn vào thứ trong tay Lục Nhiên, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. ( truyện trên app T Y T )

Mọi người vừa định khuyên nhủ thêm thì thấy Lục Nhiên buông tay.

“Bịch” một tiếng, cái chổi chà bồn cầu bẩn thỉu rơi xuống đất.

Mọi người thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Lục Nhiên cũng không đến nỗi không biết điều.

“Xong rồi xong rồi, đều là anh em với nhau cả.”

“Chỉ hiểu lầm nhỏ mà thôi.”

Trần Thịnh cũng muốn đi qua nói vài câu.

Nhưng trước khi đi xuống, hắn liếc nhìn Thẩm Tinh Trác — ngồi trên sô pha không nhúc nhích.

Trần Thịnh do dự một lúc, vẫn không dám xuống.

Nhìn thấy Lục Nhiên không còn “vũ khí,” Lâm Y lập tức thả lỏng.

Hắn cười khẩy: “Thực sự nghĩ tôi giống như tên nằm trên đất, để cậu muốn làm gì làm à?”

Khoảnh khắc mọi người thả lỏng cảnh giác, tưởng rằng chuyện này đã kết thúc.

Lục Nhiên đột nhiên giơ tay, nắm lấy cổ áo Lâm Y, kéo người loạng choạng ra ngoài.

Không ai kịp phản ứng, chỉ thấy Lục Nhiên kéo Lâm Y, lôi ra ngoài phòng bao.

“Cậu và tên nằm trên đất đương nhiên là không được đối xử giống nhau, tôi đã chuẩn bị cho cậu một cái lớn hơn.”

“Buông tôi ra!” Lâm Y vội vàng vùng vẫy.

Ai ngờ Lục Nhiên trông có vẻ gầy yếu, nhưng sức lực trong tay lớn đến nỗi hắn không thể nào giãy giụa thoát thân được.

Bên ngoài phòng bao người qua lại đông đúc.

Khi nhìn thấy Lâm Y bị kéo ra ngoài, họ cũng bị sốc.

Lục Nhiên không quan tâm đến ai, quẹo ngay vào nhà vệ sinh bên cạnh phòng bao.

Lục Nhiên đá tung cửa nhà vệ sinh, kéo Lâm Y vào trong.

Bên trong, người dọn dẹp đang làm vệ sinh.

Lẽ ra đã dọn xong, nhưng giữa chừng Lục Nhiên xuất hiện giật lấy chổi chà của bà ta.

“Cậu.. cậu….cậu định làm gì!!” 

Lâm Y hét lên.

Lục Nhiên không nói một lời nào, chọn một buồng vệ sinh bẩn thỉu nhất, kéo tóc Lâm Y, trực tiếp ấn mặt hắn xuống trong đó.

“A!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Tiếng hét của Lâm Y vang lên tận trời xanh.

A di dọn dẹp đứng bên cạnh sửng sốt, cây chổi của bà rơi xuống đất vang lên tiếng ‘bịch’.

Những người khác chạy theo Lục Nhiên, chen chúc vào nhà vệ sinh, chứng kiến cảnh tượng này.

Cảnh này còn sốc hơn cả việc chổi chà bồn cầu bị đẩy vào miệng.

Một đám người đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh, không ai dám vào.

Lục Nhiên đứng trong buồng vệ sinh.

Cậu vừa làm một chuyện chấn động như vậy nhưng gương mặt không hề có một chút giận dữ hay kiêu ngạo nào, đôi mắt đen không chút gợn sóng.

Nước chảy ào ào, làm ướt tóc lẫn quần áo của Lâm Y.

Miệng và mũi hắn cũng ngợp nước không ít.

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo nhà họ Lâm bây giờ hoàn toàn biến thành một con gà ướt sũng bẩn thỉu.

Lục Nhiên không thả tay, kéo tóc Lâm Y hỏi: “Đã học được chưa?”

“Ưm ưm ưm ưm.” Lâm Y chỉ biết khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị đối xử như vậy.

Dường như thấy dáng vẻ của Lâm Y khá ưng ý.

Lục Nhiên còn rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh.

Lâm Y nhận ra, điên cuồng lắc đầu: “Không, đừng…”

“Sau này tránh xa tôi một chút, hiểu không?”

Giọng Lục Nhiên bình tĩnh cực kỳ, không có nửa chữ nào mang hàm ý đe dọa.

Nhưng với hành động vừa rồi, Lâm Y tự động tưởng tượng ra những hậu quả nghiêm trọng nếu mình dám làm trái ý.

Lâm Y đầu óc ong ong, vội vàng gật đầu.

Lục Nhiên mới kéo Lâm Y ra khỏi buồng vệ sinh.

Đám người đứng ở cửa mới thấy tình trạng thảm hại của Lâm Y — không chỉ toàn thân ướt sũng, mà mũi, trán và những phần tiếp xúc gần với bồn cầu còn dính những vết bẩn đáng ngờ.

Thật sự không chịu nổi...

Lục Nhiên ném Lâm Y sang một bên, không chút cảm xúc, thong thả đi đến bồn rửa tay gần đó, từ từ rửa tay.

Cậu bơm hai lần xà phòng rửa tay, tỉ mỉ rửa tay theo quy trình bảy bước, rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhìn thấy cậu đi tới, nhóm người chắn ở cửa như gặp phải ma quỷ, vội vàng nhường đường.

Trần Thịnh run rẩy, lẩn vào đám đông, không dám lộ mặt.

Sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình.

Lục Nhiên trở lại phòng bao, sắp xếp lại túi xách, không quan tâm đến những người khác, ra khỏi phòng bao.

Đi được vài bước, cậu mới nhận ra mình chỉ rửa tay và mặt, còn quần áo vẫn dính đầy đồ ăn thừa, cúi đầu nhìn vào túi xách của mình—  không có khăn giấy.

Lục Nhiên không đến nỗi ngốc, không quay lại phòng bao và nhà vệ sinh bên cạnh nữa.

Dù sao thì Lâm Y với đám người của hắn khá đông, một mình cậu đánh không lại. 

Nếu xảy ra đánh nhau, cậu không thể trông cậy vào Thẩm Tinh Trác.

Lục Nhiên nhìn quanh, tìm một lối thoát hiểm để lên tầng trên tìm nhà vệ sinh.

(*ý là mấy lối đi exit nha mấy chế)

Cậu đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi lên cầu thang.

Cầu thang rất dài, giữa có một hành lang rộng rãi.

Sau một trận ồn ào, Lục Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, chậm rãi đi.

Khi đẩy cửa bước qua, bất ngờ gặp một người quen.

Người quản gia trung niên gặp lần trước trong xe đang trò chuyện với nhân viên bảo vệ, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Lục Nhiên — ngẩn ra hai giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play