Như là một lớp mây xám ngột ngạt u ám.
Người phụ trách lúc đầu nhiệt tình chào đón, dần dần trở nên yên lặng, đứng bên cạnh, hơi lúng túng.
Người đàn ông vẫn không phản ứng, điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Người phụ trách lập tức theo sau, định giúp đẩy chiếc xe lăn.
Người đàn ông ra hiệu cấm, tự mình điều khiển chiếc xe lăn từ từ lên bậc thang.
Hình bóng của đối phương dần dần biến mất trong cửa kính của tòa nhà.
Nhóm người bên này mới theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ lạ thay không khí trong phòng bao đột nhiên vui vẻ hơn.
Sau một hồi lâu, mới có người lên tiếng lầm bầm: “Người đó đến làm gì?”
Trần Thịnh lập tức điều tiết bầu không khí: “Big boss đến cũng vào tòa nhà bên cạnh không liên quan gì đến chúng ta. Thôi, chơi bida mệt rồi, tôi gọi phục vụ mang món ăn lên đấy.”
Mọi người rời khỏi bàn bi-a và bắt đầu xuống nói chuyện phiếm.
Lục Nhiên nhìn chiếc xe hơi bên ngoài, trong lòng không ngừng thốt lên “đệch đệch đệch!!!!”
Người tối hôm đó đưa cậu và Đại Hoàng đến phòng khám lại là big boss.
Hơn nữa big boss này còn là một người tàn tật.
Ừm…… hôm đó cậu đã nói gì trên xe nhỉ?
Nói rằng người khuyết tật thì chết quách cho xong?
Ngón chân Lục Nhiên co quắp trên mặt đất.
Trong lòng âm thầm cảm thán rằng big boss này thật nhân từ, không ném cậu khỏi xe.
Cậu thấy rõ ràng hôm đó mình đúng là vận cứt chó.
Big boss này có lẽ đã chuẩn bị xử lý nhà tóc vàng.
Nên tiện đường giúp cậu một tay.
Hơn nữa, sau đó mượn đoạn video cậu đăng lên mạng thuận nước đẩy thuyền đè bẹp nhà tóc vàng và các gia tộc ngứa mắt khác.
Một lát sau, các món điểm tâm và món ăn được mang lên, Lục Nhiên không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Cậu cũng nghĩ mình còn có cơ hội tiếp xúc với loại người như vậy.
Thẩm Tinh Trác ra khỏi phòng để nhận điện thoại.
Lục Nhiên đi dạo xung quanh, gắp đồ ăn vào dĩa mình.
Đồ ăn ở câu lạc bộ này khá ngon, nhỉnh hơn một chút so với tay nghề của đầu bếp nhà họ Thẩm.
Lục Nhiên cố gắng ăn cho đủ phần. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Từ nhỏ cậu đã rất nghiêm túc khi ăn, mỗi miếng đều nhai kỹ, cảm nhận hạnh phúc khi ăn.
Dù là món ăn bình thường đến đâu, cậu cũng sẽ ăn hết.
Như thể đang thưởng thức món ngon tuyệt vời trên thế giới.
Nhóm người thấy Lục Nhiên ăn đều không nhịn được mà ăn thêm một chút.
Trần Thịnh đứng cạnh Lục Nhiên, im hơi lặng tiếng ăn ba miếng bánh ngọt, ăn xong mới cảm thấy hơi ngấy.
Nhân lúc Thẩm Tinh Trác không có ở đây, Trần Thịnh sáp sáp lại gần, nói: “Lục ca, lúc nãy chỉ là đùa với cậu thôi, đừng giận tôi nhé?”
Lục Nhiên nhìn hắn một cái, chỉ đáp: “Đừng làm phiền tôi ăn.”
Trần Thịnh đỏ mặt quay đi.
Lục Nhiên cúi đầu, nghiêm túc cắt bò bít tết.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ù, cậu còn biết cắt bò bít tết ư?”
Giọng điệu không thân thiện lắm.
Lục Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thanh niên khá đẹp trai. Cậu nhớ người này — Lâm Y, người này vừa là kẻ thù vừa là bạn của Thẩm Tinh Nhiễm.
Trong cuốn sách sủng đoàn hào môn, con hàng này thuộc loại kiểu miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật.
Nhưng Lục Nhiên không quan tâm đến điều đó.
Cậu nhớ Lâm Y vì Lâm Y không ưa cậu. Hơn nữa, trong kiếp trước, vào một mùa đông, Thẩm Tinh Nhiễm đã đẩy hắn xuống hồ nước, Lâm Y cầm cây lau nhà, mỗi lần cậu trèo lên hắn lại nhấn xuống.
Khiến cậu phải ngâm mình trong nước lạnh một tiếng đồng hồ.
Lý do, chỉ vì vị hôn phu của Lâm Y muốn ngủ với cậu. ( truyện trên app tyt )
Nhìn thấy Lâm Y đến, Trần Thịnh lo sợ có chuyện, lập tức chạy lại: “Tiểu Y, sao cậu lại đến đây, bàn đánh bài bên kia đang thiếu người đó.”
Lâm Y quay đầu nhìn hắn: “Cậu quản tôi làm gì?”
Trần Thịnh trong lòng kêu khổ, hắn không rõ thái độ của Thẩm Tinh Trác nên không dám để Lâm Y gây khó khăn cho Lục Nhiên.
Nhưng Lâm Y vì cha mình có nhiều con ngoài giá thú nên rất ghét những người có xuất thân như vậy.
Hơn nữa, Lâm Y cũng không phải là đàn em của Thẩm Tinh Trác.
Lâm Y có hôn ước với người thừa kế của nhà họ Trương, Trương Lân, dựa vào nhà họ Trương, hoàn toàn không sợ đối đầu với nhà họ Thẩm.
Trần Thịnh không muốn đắc tội với ai cả.
“Trần Thịnh, sao loại người nào cậu cũng kéo vào phòng bao thế? Người ngoài không biết còn tưởng rằng trong đây có nạn đói diễn ra đó!” Lâm Y âm dương quái khí nói.
Một số người đứng bên cạnh cười theo.
Lục Nhiên như không nghe thấy, cúi đầu kiên nhẫn ăn những món ăn trong dĩa của mình.
Trong khi cậu đang ăn, một tay bất ngờ vươn tới.
“Keng!” — dĩa của Lục Nhiên bị hất rơi xuống đất, thức ăn vương vãi khắp người cậu.
Một tên đứng cạnh Lâm Y cười nói: “Tiểu Di đang nói chuyện với cậu, sao cậu lại mất lịch sự như thế?”
Lục Nhiên ngẩng đầu, mặt không có vẻ gì tức giận, bình tĩnh lấy một miếng khăn giấy lau miệng, rồi lau tay.
Nhìn đống thức ăn trên sàn, thở dài tiếc nuối, nhẹ nhàng nói: “Nếu Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm có mặt ở đây, chắc chắn họ sẽ nhắc nhở các cậu đừng gây sự với tôi trong lúc ăn.”
Nếu Thẩm Tinh Trác đứng ngoài cửa nghe thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy run rẩy.
Nhưng Lâm Y với đám tay chân của hắn không biết điều đó.
Đám tay chân còn cười nhạo, lật đổ túi của Lục Nhiên xuống đất — Một túi đựng bút hơi cũ, lẫn với vài bản báo cáo thí nghiệm rơi trên sàn.
Lâm Y dùng chân đá đá vào, cúi đầu nhìn chữ trên đó, đọc to: “Chiết xuất vi khuẩn phân bò…”
Hắn bỗng cười phá lên: “Haha, cậu đang học cái gì vậy? Ngày nào cũng nghiên cứu phân bò à?”
Lục Nhiên nhìn bài báo cáo bị dẫm lên dưới chân, giọng nói đều đều: “Điều tôi ghét thứ hai là bị người khác làm phiền khi đang ăn.”
“Còn điều tôi ghét nhất là bị người khác động vào bài tập của tôi.”
Mọi người xung quanh vẫn cười.
Cửa phòng bao mở ra, Thẩm Tinh Trác nghe xong điện thoại đi vào, nhìn đống hỗn độn trước mặt Lục Nhiên, nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Nhiên quay đầu bước ra ngoài phòng bao.
Lâm Y nhướn mày, nghĩ rằng Lục Nhiên sẽ đi mách lẻo với Thẩm Tinh Trác.
Ai ngờ, Lục Nhiên đi qua bên cạnh Thẩm Tinh Trác, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Lâm Y cười nhạt: “Đi rồi à? Hèn thế?”
Thẩm Tinh Trác nhìn đống đồ và thức ăn vương vãi trên sàn, rồi nhìn Lâm Y.
Ánh mắt Thẩm Tinh Trác u ám: “Cậu làm cái quái gì vậy?”
Lâm Y nhún vai trả lời: “Chỉ nói có vài câu thôi mà.”
Hắn đứng ra giúp đỡ Thẩm Tinh Nhiễm, cho rằng Thẩm Tinh Trác sẽ làm gì mình.
Nhưng ngay sau đó, cổ hắn bị thít lại, người bị Thẩm Tinh Trác nhấc bổng lên.
“Ai cho phép mày động vào đồ của cậu ấy?”
Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng.
“Cạch” cửa phòng bao lại mở ra.
Lục Nhiên, người vừa rời đi, đứng bên cạnh cửa, tay cầm một cái… chổi chà bồn cầu.
Cái chổi chà bồn cầu trông rất mới, còn đang nhỏ giọt nước.
Như thể vừa giật lấy từ tay người đang dọn dẹp nhà vệ sinh.
Thấy thứ trong tay Lục Nhiên, mọi người lại ngây ra một lúc, ánh mắt theo bản năng dõi theo Lục Nhiên, rồi khi thấy người lại gần, vội vàng lùi lại.
Chỉ có Thẩm Tinh Trác, giây phút nhìn thấy ‘vũ khí’ trong tay Lục Nhiên, da gà da vịt nổi thi nhau nổi hết.
Nhanh chóng thả Lâm Y ra, nhảy lên ghế sô pha bên cạnh.
Trần Thịnh đang định can ngăn, không hiểu chuyện, cũng theo bản năng nhảy lên sô pha.
Rất nhanh, hắn nhận ra mình đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng đắn.
Lục Nhiên giơ chổi chà bồn cầu lên, nhắm vào tên tay sai vừa hất dĩa đồ ăn của mình xuống.
“Mày không ăn thì cũng không muốn để người khác ăn hả?”